Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324752

Bình chọn: 7.00/10/475 lượt.

gian ảo do mình tạo nên. Đó có thể là một ký ức vui vẻ, cũng có thể là một ký ức tồi tệ mà người kia không muốn nhớ đến. Khi đó, cần có một người tình nguyện đi vào mộng cảnh của người trúng tà thuật để dẫn dắt họ ra ngoài. Tuy nhiên, nếu không cẩn thận, rất dễ cũng bị nhốt vào mộng ảo của người bị trúng tà thuật.

– Để ta đi. – Hai tiếng nói đồng thời vang lên.

– Khởi Vũ thì không được. – Người con gái kia lên tiếng bác bỏ ngay tức khắc.

– Tại sao? – Người nọ gào lên.

– Ta thích thế đấy, ý kiến à? – Nàng ta vênh mặt. Đoạn, nàng ra quay sang Lâm Mặc – Ta nhắc trước, nếu ngươi chấp nhận vào mộng cảnh của Hạ Mai thì những ký ức của ngươi rất dễ bị trộn lẫn vào ký ức của nàng ấy đó. Dù cho lúc nàng ta tỉnh lại cũng chẳng nhớ gì.

Lâm Mặc có chút do dự. Nhưng, giây lát sau, hắn gật đầu.

…………

Tiếng chim ríu rít từ ngoài cửa sổ vọng vào. Tôi mở mắt, ngái ngủ mà ngáp dài một tiếng. Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi khắp cả căn phòng. Tôi lười nhác lăn qua lăn lại trên giường, chưa hề có ý định muốn dậy. Nằm trong chăn, tôi đưa mắt nhìn khắp căn phòng quen thuộc của mình. Đây là nhà tôi mà, nhỉ? Thế mà tại sao tôi cứ có cảm giác là lạ. Có chuyện gì thế? Hình như tôi vừa mơ một giấc mơ, thực sự kỳ lạ lắm. Nhưng điều tôi mơ là gì? Tôi cũng không nhỡ rõ nữa… Mọi thứ trong mơ vừa ảo vừa thực, thật khiến người ta muốn chìm đắm…

Đồng hồ báo thức lại reo vang.

Tôi đưa tay tắt đồng hồ, vớ bừa cái áo khoác dưới cuối giường khoác lên người. Vừa ra khỏi chăn, không khí lạnh đã ùa vào khiến tôi rét run. Nhìn mình trong gương, tôi cố xua đi những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua, kéo mình trở lại với nhịp sống thường ngày.

Đứng chờ xe bus trong cái lạnh thấu xương của thành phố A, tôi nhàm chán nhìn dòng xe qua lại. Tôi không muốn đến trường. Một tháng trước, tôi có xích mích với một cô bạn trong lớp, và không ngạc nhiên, khi cô bạn được mọi người gọi-là-hotgirl lại đi nói xấu tôi với cả lớp. Đơn giản thế thôi, sau đó, dĩ nhiên là tôi bị cô lập. Ngày ngày đến trường, mọi thứ xung quanh là nói xấu, là mỉa mai, là rèm pha,… Những ngày đầu bị tẩy chay, nói thật là tôi thấy lạc lõng, tôi cô đơn giữa cả một tập thể. Thế nhưng, dần dần thì tôi cũng tập quen được, ít nhất là không còn quá sức tuyệt vọng. Nhưng mà nói gì thì nói, đi học trong cái không khí chèn ép đến mức đấy, tôi cũng chẳng có chút hứng thú nào, lâu dần, tôi sinh ra tâm trạng chán học, chẳng muốn đến trường. Tôi không nói với bố mẹ. Chúng tôi vừa mới chuyển đến thành phố này được vài tháng, từ sau khi bố tôi trở về sau những năm tháng lập nghiệp ở nước ngoài dài đằng đẵng. Tôi không muốn gây quá nhiều phiền phức đến cho bố mẹ tôi.

Đến trường, tôi vào lớp trong cái nhìn soi mói của vài người trong lớp. Chốc lát, tiếng cười lại rộ lên. Tôi cá chắc là họ lại nói xấu tôi gì đó. Việc đó ngày nào chẳng xảy ra, quá mức quen thuộc rồi, nhỉ? Đặt cặp xuống ghế, tôi nhếch môi nhìn đám chữ được viết đầy trên mặt bàn bằng phấn trắng, phấn màu. Toàn là mấy câu chửi chẳng ngày nào thay đổi. Tôi thở dài ngao ngán. Ít nhất thì họ cũng không thể đổi câu chửi khác được sao? Cứ mãi thế không chán à? Lấy giẻ lau bảng lau đi đám chữ trên mặt bàn, nhớ ra gì đó, tôi cúi đầu nhìn xuống ngăn bàn. Không có! Thôi xong rồi! Hôm qua tôi mới quên tập tài liệu cô giáo nhờ ở trên lớp, sáng nay đến định làm nốt. Cứ nghĩ họ dù có ghét tôi nhưng đây là tài liệu của cô, họ cũng sẽ không động vào. Xem ra…

Tôi vò đầu suy nghĩ. Sắp đến giờ phải đưa cho cô rồi, tôi đã lỡ hứa, làm sao bây giờ nhỉ?

– Ê mày, tìm cái này hả? – Một thằng con trai trong lớp và là bạn trai của con-nhỏ-hotgirl-nào-đó (hình như tên Duy thì phải) mặt mày “ất ơ” giơ ra trước mặt tôi tập tài liệu.

Tôi cau mày, chìa tay:

– Trả tao! Của cô chủ nhiệm đó.

– Vậy cơ à? Tao sợ quá nhỉ. – Nó cười rộ lên như chế nhạo tôi. Có vẻ như thằng khỉ đó cho rằng việc tôi bảo nó trả tôi tập tài liệu là quá sức “ảo tưởng sức mạnh” thì phải? – Không trả đấy, làm gì được nhau?

– Ờ. – Tôi cười. Dù sao nó cũng chưa mất, tôi cần gì phải lo cơ chứ.

Thằng Duy dường như khá bất ngờ với thái độ của tôi trước trò trêu chọc của nó. Nó chép miệng nhạt nhẽo rồi bỏ đi về chỗ. Không lâu sau, chuông vào tiết một reo. Hai tiết đầu trôi qua một cách nhàm chán trong tiếng giảng đều đều của giáo viên. Dưới lớp, đứa thì ngủ gật, đứa thì vẽ bậy lung tung, đứa lại ngồi nói chuyện riêng,… Nói chung là rất ít đứa tập trung nghe giảng. Sau thi học kỳ, có lẽ việc tập trung học hành đúng là chẳng đâu vào đâu…

Giờ ra chơi cũng đến. Học sinh từ các lớp ùa ra như ong vỡ tổ. Tôi đang ngồi trong lớp thì cô chủ nhiệm đi vào, bảo:

– Hạ Mai, tập tài liệu cô nhờ em…

– Bạn Duy cầm đấy cô ạ. – Tôi chỉ tay về cái đám con trai đang tụ tập đằng cuối lớp. Sau đó, tôi cúi đầu chào cô rồi ra ngoài.

Mua một cái bánh mì ở nhà ăn, tôi leo lên sân thượng của trường. Đang là giờ ra chơi nên ở đây chẳng có ai cả. Tôi ngồi tựa lưng vao lan căn, vừa gặm bánh mì vừa nghe nhạc. Trong tai là giai điệu quen thuộc của mấy bài hát ưa thích.Từ khi chuyển trường về đây, tôi rất tìn


The Soda Pop