Hãy nhắm mắt khi anh đến

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325882

Bình chọn: 7.5.00/10/588 lượt.

huông ở đầu giường. Dù đã thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm nhưng Giản Dao vẫn luôn thận trọng và dè dặt. Cô gọi y tá hoặc điều tra viên, để họ đưa cô tới phòng chỉ huy tác chiến.

Sau đó, Giản Dao xuống giường, đánh răng rửa mặt. Mùa đông, thời tiết giá lạnh, rửa mặt bằng nước lạnh có cảm giác buốt giá. Giản Dao định thần, nhìn người phụ nữ nhợt nhạt trong gương, cô vẫn thấy căng thẳng.

Rất nhanh có người đẩy cửa, vào phòng, mang theo khí lạnh bên ngoài. Giản Dao quay lưng về phía người đó, rút khăn lau mặt. “Đợi một lát, tôi xong ngay bây giờ. Xin hãy đưa tôi đến phòng chỉ huy.”

Người đó dừng ở cửa ra vào một, hai giây rồi nhẹ nhàng đóng cửa. Tiếp theo, Giản Dao nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đi về phía cô. Toàn thân Giản Dao như hóa đá. Cô chưa kịp quay người đã bị ôm chặt từ phía sau. Giản Dao ngừng thở trong giây lát, cô lập tức quay người, ôm cổ Bạc Cận Ngôn.

Mùi đàn ông quen thuộc bao trùm lên người Giản Dao. Áo khoác ngoài của anh lành lạnh, có mùi của mặt trời, thậm chí có mùi khói lửa. Bạc Cận Ngôn nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng ngời.

Tim Giản Dao như vỡ vụn. Mọi cảm xúc vui mừng, xót xa… đè nén bao ngày bỗng dấy lên trong lòng cô.

“Cận Ngôn… Cận Ngôn…” Giản Dao vô thức gọi tên anh như thể chỉ làm vậy, cô mới chắc chắn anh đã trở về, cô cũng thoát chết, thời khắc này bọn họ đang ôm nhau.

Bạc Cận Ngôn không nói một lời, cúi đầu hôn Giản Dao, nuốt hết tiếng nói và hơi thở của cô. Anh lại đưa cô về trong vòng tay anh của mình.

Trong phòng vô cùng tĩnh mịch. Trên màn hình thiết bị y tế ở đầu giường, hàng loạt con số và hình vẽ không ngừng chuyển động. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân thưa thớt.

Hai người ôm nhau, tạo thành cái bóng dài dưới ánh mặt trời. Anh ôm chặt Giản Dao, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa quyện. Cô nhắm mắt, còn anh mở mắt. Trong lúc hôn, anh không bỏ qua một đường nét, một biểu cảm nào của cô. Anh chú ý đến vết thương còn đỏ trên cổ cô. Trên cánh tay trắng nõn của cô vẫn còn vết bầm tím. Điều này khiến anh dừng động tác, tạm thời buông người cô. Giản Dao hé đôi mắt mơ màng nhìn anh. Bạc Cận Ngôn bế cô lên rồi đặt cô xuống giường.

“Em ngủ đủ rồi.” Giản Dao nói nhỏ.

“Em cần nghỉ ngơi.” Bạc Cận Ngôn ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt nhanh chóng lướt qua vết thương trên người Giản Dao, sau đó dừng lại ở mặt cô.

“Vâng!” Giản Dao nắm chặt tay anh.

Bạc Cận Ngôn cũng không nỡ buông tay cô. Anh cởi áo khoác ngoài, nằm xuống cạnh Giản Dao. Khác với nụ hôn gấp gáp vừa rồi, lần này anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Viền mắt Giản Dao cay sè, cô giơ tay lau nước mắt. Bạc Cận Ngôn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.

Giản Dao không hỏi về kế hoạch vây bắt Tạ Hàm. Anh cũng không có hứng thú nhắc đến chuyện đó. Tiếng bước chân bên ngoài hành lang ngày càng dồn dập. Bạc Cận Ngôn xuống giường, khóa trái cửa. Sau đó, hai người tiếp tục yên lặng ôm nhau.

Dưới ánh nắng trong lành, anh đan tay vào tay cô, không ngừng hôn lên mái tóc dài, trán, mũi, môi, cổ và từng ngón tay cô. Viền mắt Giản Dao đẫm lệ nhưng miệng nở nụ cười hạnh phúc. Theo nụ hôn của Bạc Cận Ngôn, trái tim vốn nơm nớp bất an của cô từ từ chìm đắm trong tình yêu dịu dàng và cố chấp của anh, chìm đắm trong thế giới chỉ có hai người. Tất cả dường như không thay đổi, anh yêu cô, cô yêu anh. Cô không cần sợ hãi bất cứ điều gì, mọi ký ức đau khổ đều được xua tan.

Đến tầm chạng vạng, Phó Tử Ngộ không thể đợi được nữa. Vừa xuống máy bay, Bạc Cận Ngôn lập tức chui vào phòng bệnh của Giản Dao, sau đó không hề ra ngoài. Anh trải qua cuộc đối đầu sinh tử với Tạ Hàm, thậm chí không để bác sĩ kiểm tra cơ thể. Hơn nữa, các điều tra viên FBI còn đang đợi anh.

Một điều tra viên đẩy xe lăn đưa Phó Tử Ngộ đến phòng bệnh của Giản Dao. Gõ cửa vài tiếng nhưng không ai trả lời, Phó Tử Ngộ đành bảo điều tra viên đi trước, còn anh rút chìa khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Phó Tử Ngộ hơi ngẩn người. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp, im lặng ôm nhau. Thân hình cao lớn của Bạc Cận Ngôn chiếm nửa già chiếc giường, Giản Dao nép mình trong lòng anh.

Ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu lên người bọn họ, nhìn dáng họ như hai đường vòng cung nối liền, cũng giống hai đứa trẻ sưởi ấm cho nhau.

Phó Tử Ngộ yên lặng mấy giây. Sau đó, anh lặng lẽ trở ra, khép cửa lại.

Phó Tử Ngộ vừa xoay bánh xe vừa ngắm ráng chiều bên ngoài cửa sổ, anh bất giác mỉm cười, Đúng là hoàng đế không vội, sao thái giám phải vội? Cứ để hai người nghỉ ngơi một lát, không nên làm phiền bọn họ.

Phó Tử Ngộ vừa ra ngoài, Giản Dao mơ mơ màng màng bị đánh thức bởi tiếng động. Cô mở mắt, phát hiện cô và Bạc Cận Ngôn đã ôm nhau ngủ cả buổi chiều. Vừa ngoảnh đầu, cô liền chạm phải đôi mắt đen sáng ngời của Bạc Cận Ngôn, hóa ra anh cũng đã thức giấc.

Giản Dao áp mặt vào ngực anh. Trước vẻ dịu dàng của cô, trong lòng Bạc Cận Ngôn lại dấy lên cảm giác phiền muộn quen thuộc. Cảm giác này luôn thường trực trong anh kể từ ngày Giản Dao mất tích. Nó rất xa lạ, giống như anh đứng trước hồ nước tối đen nhưng vẫn nhìn thấy hình bóng của mình. Bạc Cận Ng


80s toys - Atari. I still have