Snack's 1967
Hãy nhắm mắt khi anh đến

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325965

Bình chọn: 10.00/10/596 lượt.

hìn xuống đất. Giản Dao cũng dõi theo ánh mắt của anh, bất giác phì cười. Trước mặt cô là một mô đất nhỏ, Trầm Mặc bị kẹt ở đó, không thể leo lên. Bốn chân ngắn của nó ra sức quờ quạng. Sau đó, nó thụt cả đầu và chân vào cái mai, nằm bất động.

Bạc Cận Ngôn chau mày, anh vẫn giữ nguyên tư thế cầm hoa, nhấc một chân, nhẹ nhàng đá Trầm Mặc lên mô đất, nghiêm giọng ra lệnh: “Tiếp tục bò!”

Tuy động tác của anh tương đối dịu dàng nhưng Giản Dao vẫn khóc dở mếu dở. Cô lập tức tiến lên hai bước, bế Trầm Mặc, đồng thời nói với Bạc Cận Ngôn: “Sao anh lại đá nó?”

Bạc Cận Ngôn sải bước dài đi đến trước mặt cô. Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô chăm chú. Giản Dao ôm con rùa và chiếc nhẫn. Dù cúi đầu, cô vẫn cảm thấy đôi mắt sáng rực của anh không rời khỏi gương mặt cô.

Buổi tối tĩnh mịch, trong không khí thoang thoảng mùi hương của tuyết và cây cỏ. Trái tim Giản Dao như chìm đắm trong một nơi dịu dàng vĩnh hằng theo sắc đêm và ánh mắt sâu thẳm của anh.

“Hãy lấy anh, Giản Dao!”

Giản Dao yêu quý, hãy lấy anh!

Cô gái duy nhất của anh, người phụ nữ khiến anh rung động. Cuộc đời anh từng có lúc cô độc. Anh từng nguyện sống cô đơn một mình giữa biển người mênh mông, cho đến khi gặp được em. Sự dịu dàng của em, những điều tốt đẹp không có gì sánh bằng của em, không một từ ngữ nào có thể diễn đạt được. Nếu nhất định phải khái quát một câu, thì đó là: “Anh yêu em, bằng cả sinh mệnh và trí tuệ của anh.”

-END-

Ngoại truyện 1

Đại học Maryland

Năm thứ hai sau khi kết hôn. Giản Dao nhận được giấy gọi học tiến sĩ ngành tâm lý tội phạm đại học Maryland như ước nguyện. Theo kế hoạch, Bạc Cận Ngôn cũng đi Mỹ cùng vợ, tuy nhiên với tư cách là giáo sư đại học Maryland. Trước đó, Giản Dao từng đắn đo: “Anh định đi thật sao? Kỳ thực em có thể về nước vào kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông. Anh cũng có thể sang Mỹ thăm em?”

Cô nghĩ đến vấn đề này là bởi vì với thân phận chuyên gia của Bộ Công an, dù Bạc Cận Ngôn đi Mỹ cũng không thể tham gia điều tra các vụ án của FBI. Chỉ mỗi việc dạy học chẳng phải rất tẻ nhạt hay sao? Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái: “Em quên mất lời ước hẹn của chúng ta lúc anh cầu hôn rồi à?”

Giản Dao hồi tưởng lại lời cầu hôn của anh, cô lắc đầu: “… Ước hẹn ư?”

Bạc Cận Ngôn cúi xuống hôn vợ một hồi, mới bình thản đưa ra đáp án: “Bằng cả trí tuệ và sinh mệnh của anh.”

Thiếu một ngày cũng không hoàn chỉnh. Vậy mà cô còn muốn xa nhau mấy tháng trong mấy năm trời? Giản Dao ngẩn người, chợt hiểu ra vấn đề. Trong lòng tràn ngập mật ngọt, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rực sáng: “Câu trước là gì?”

Bạc Cận Ngôn hiểu ý vợ. Giọng nói trầm thấp của anh toát ra một vẻ gợi cảm mê hoặc đến bản thân anh cũng không phác giác: “Anh yêu em.”

Hai người lại quấn quýt một lúc, Giản Dao đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Bạc Cận Ngôn: “Sau khi anh đi, công việc ở Bộ Công an sẽ thế nào?”Bạc Cận Ngôn thản nhiên trả lời: “Để học trò làm thay.”

Học trò anh mới thu nhận là nữ thần thám Hứa Hủ của thành phố Lâm. Giản Dao ngẫm nghĩ: “Không tồi. Nhưng anh Quý Bạch chồng chị ấy liệu có đồng ý không? Bởi chị ấy mà đến Bắc Kinh thì vợ chồng mỗi người một nơi.”

Bạc Cận Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Em quan tâm đến chuyện đó làm gì?” ***

Tháng tám ở bang Maryland, bầu trời trong xanh như dải lụa, bãi cỏ mềm mại như tấm thảm nhung. Trong trường đại học Maryland, tòa giảng đường màu nâu đỏ vừa tao nhã vừa trang nghiêm. Giản Dao ngồi ở bậc cầu thang đầu tiên của giảng đường, tay chống cằm ngắm Bạc Cận Ngôn đang giảng bài bằng tiếng Anh lưu loát trên bục giảng. Mỗi lần đến tiết học của anh, cô đều cảm thấy rất vui. Bởi vì cô có thể lén lút quan sát xem cà vạt của anh có chỉnh tề hay không? Phối màu áo sơ mi đạt hiệu quả ra sao? Bóng lưng của anh lúc quay lên bảng viết chữ rất tuyệt…

Trong khi đó, giáo sư Bạc Cận Ngôn không thoải mái dễ chịu như bà xã. Bởi vì mấy lần anh bố trí hoạt động trắc nghiệm, khi đi về phía sau giảng đường, anh luôn nghe thấy lời bàn tán của đám thanh niên trẻ tuổi thừa hóc môn: “Cậu thấy cô gái Trung Quốc kia chưa, cô ấy rất đáng yêu.”

“Ừ, cô ấy còn rất gợi cảm.”

“Tôi nhất định trở thành người đàn ông đầu tiên hẹn cô ấy đi chơi.” Giản Dao vốn là người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, vì vậy cô đã thỏa thuận với Bạc Cận Ngôn từ trước, tốt nhất không tiết lộ quan hệ của hai người ở trong trường để tránh phiền phức. Bạc Cận Ngôn tuy hận đến mức không thể đuổi mấy thằng nhóc ra khỏi giảng đường nhưng bản thân anh là một người vô cùng công bằng và nghiêm túc trong công việc.

Do đó anh đành nhẫn nhịn, lạnh lùng vô cảm rời đi. Nhưng nhẫn nhịn cũng có giới hạn của nó. Một buổi trưa hết giờ học, Bạc Cận Ngôn ngồi trong xe ô tô, đợi bà xã cùng đi ăn trưa như thường lệ. Từ xa, anh đã nhìn thấy một cậu thanh niên cao lớn tóc vàng đi theo sau Giản Dao. Đó chính là cậu sinh viên muốn làm ‘người đàn ông đầu tiên hẹn cô đi chơi’. Khóe mắt Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười vô cùng lạnh lẽo. Anh đẩy cửa xuống xe.

Thật ra Giản Dao cũng rất bực. Cậu sinh viên tóc vàng tên Sam tuy hóm hỉnh đáng yêu nhưng cứ bám riết lấy cô. Giản Dao thậm chí