
lạ, trần nhà tối mờ mờ.
Đó là phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn ở trong trang trại. Anh vẫn chưa ngủ, thỉnh thoảng ngồi dậy, uống hớp nước, hơi thở trầm ổn, đều đặn.
Sau bữa tối, anh và Tạ Hàm đi dạo một vòng quanh trang trại, thưởng thức một số “chiến lợi phẩm” kinh khủng của Tạ Hàm, trong đó có hơn mười nạn nhân còn sống, bị hắn nhốt dưới tầng hầm. Lận Y Dương cũng ở trong số đó. Nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, anh ta tỏ ra vô cùng bất ngờ và căng thẳng nhưng không dám lên tiếng.
Tạ Hàm nói: “Ngày mai cùng chơi.”
Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Được.”
Cả quá trình chỉ có thể dùng từ “nói chuyện hợp cạ” để hình dung về hai người. Bất kể vấn đề gì, cả hai không cần nói nhiều đã hiểu ý nhau. Đến cửa phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn, Tạ Hàm còn đích thân đưa anh vào phòng tham quan. Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của anh, hắn mới mỉm cười, chúc anh ngủ ngon rồi rời đi.
Bạc Cận Ngôn cũng thật sự bình tĩnh. Ở hoàn cảnh này mà anh còn thong thả đi tắm, sau đó lên giường nằm. Anh có thể nghe thấy người ở trung tâm chỉ huy nói chuyện với mình qua máy nghe lén. Nhưng anh không thể lên tiếng, bởi vì chắc chắn trong căn phòng này gắn camera giám sát và máy nghe lén.
Giản Dao dán mắt vào màn hình một lúc. Tuy cô không nhìn thấy Bạc Cận Ngôn nhưng có thể thấy tầm mắt của anh. Điều này khiến trái tim cô như căng ra theo nhất cử nhất động của anh.
Lúc này, một sĩ quan FBI đi đến, ngồi xuống cạnh Giản Dao. Đó là người đàn ông trung niên da trắng, phụ trách chỉ huy toàn bộ hành động lần này.
Giản Dao mỉm cười với ông ta. Ông ta cất giọng chân thành: “Cô Jenny, tôi xin bày tỏ sự ngưỡng mộ trước hành động quả cảm và trí tuệ của cô, cô vẫn ổn đấy chứ?”
Buổi đêm yên tĩnh. Câu nói của ông ta khiến không ít người ngẩng đầu nhìn Giản Dao. Giản Dao mỉm cười. “Tôi vẫn khỏe, cám ơn ngài. Thật ra tôi cũng cám ơn các ngài. Tôi đã nắm sơ qua toàn bộ kế hoạch này, các ngài đã bỏ ra rất nhiều sức lực, cũng vô cùng mạo hiểm.”
Đâu chỉ đơn giản là mạo hiểm? Dư luận, FBI, quân đội, chuyên gia tâm lý tội phạm… tất cả phối hợp với Bạc Cận Ngôn diễn màn kịch này. Tại sao trước đó Giản Dao từng nghi ngờ Bạc Cận Ngôn bị rối loạn đa nhân cách? Đó là vì ván cờ quá lớn, đến mức ai cũng phải nghi ngờ tính chân thực của nó.
Nghe Giản Dao nói vậy, viên sĩ quan mỉm cười. “Simon từng có cống hiến rất lớn cho đất nước chúng tôi. Bây giờ, cậu ấy đang đối phó với tên tội phạm có thể nói là tàn ác nhất thế kỷ. Chúng tôi kính trọng cậu ấy và không có lý do gì từ chối yêu cầu của cậu ấy.”
***
Đêm mỗi lúc một khuya. Giản Dao không ngờ An Nham đến tìm cô.
Sau nhiều ngày đêm làm việc liên tục, gương mặt của chàng thanh niên trẻ tuổi thiên tài lộ rõ vẻ mệt mỏi, mắt vằn tia máu. Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn bình thản. Anh ta lặng lẽ đi đến bên Giản Dao, đặt một thứ giống máy bộ đàm xuống trước mặt cô.
“Anh ấy có thể nghe thấy tiếng cô nói chuyện. Bấm nút màu đỏ.” Nói xong, An Nham liền quay về vị trí của mình.
Giản Dao ngẩn người, dõi theo bóng lưng anh ta, lại nhìn thiết bị thông tin trước mặt. Sau đó, cô cầm nó lên.
“Cận Ngôn!” Giản Dao hạ giọng thầm thì.
Cô vừa dứt lời, các chuyên gia IT ngồi trước máy tính đều mỉm cười, có người còn quay đầu về phía cô.
Giản Dao không để ý đến bọn họ, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình. Một giây sau, Bạc Cận Ngôn giơ tay sờ sống mũi. Đó là ám hiệu anh đã nghe thấy.
Giản Dao cảm thấy vừa thích thú vừa xót xa, nhưng trên hết là nỗi nhớ da diết khó diễn tả bằng lời. Cô im lặng vài giây, cuối cùng chỉ nói hai từ đơn giản nhất: “Cố lên!”
Những người bên cạnh, không ai lên tiếng. Trên màn hình, Bạc Cận Ngôn cũng bất động. Ở giây tiếp theo, ống kính nghiêng nghiêng, anh đã đứng dậy.
Mọi người dán mắt vào màn hình, không ai biết anh định làm gì. Màn hình đột nhiên sáng trưng, Bạc Cận Ngôn bật đèn, sau đó thong thả đi vào nhà vệ sinh.
Dưới ngọn đèn dịu dàng, tấm gương hình bầu dục treo tường ở trong nhà vệ sinh sáng sủa. Tim Giản Dao đập thình thịch, cô thấy Bạc Cận Ngôn tiến lại gần tấm gương. Khi anh dừng lại, trong gương hiện ra dung mạo tuấn tú, điềm tĩnh của người đàn ông. Đôi mắt đen… nhìn cô đăm đăm.
Anh… muốn để cô nhìn thấy anh.
Giản Dao cắn môi, không rời mắt khỏi màn hình. Còn anh cúi đầu, từ tốn rửa mặt rồi dùng khăn lau sạch sẽ. Cuối cùng, anh chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn chăm chú vào gương, nơi khóe miệng để lộ nụ cười nhàn nhạt.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Do cơ thể còn yếu ớt nên hôm qua, sau khi “chào hỏi Bạc Cận Ngôn”, Giản Dao được một điều tra viên đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi. Cô dặn y tá sáng sớm hôm sau đánh thức cô dậy. Nhưng đến khi trời sáng, Phó Tử Ngộ bảo y tá không cần đánh thức Giản Dao, để cô nghỉ ngơi. Bởi vì nếu Bạc Cận Ngôn ở đây, chắc anh cũng không muốn để cô chứng kiến cảnh mình mạo hiểm. Cô ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy, anh đã trở về.
***
Trong trung tâm chỉ huy.
Viên sĩ quan phụ trách chỉ huy hành động, sĩ quan quân đội và An Nham bắt đầu đối chiếu thời gian.
“Năm giờ hai mươi phút.” Viên sĩ quan nói. “Simon, mười lăm phút sau, chúng tôi sẽ triển khai cuộc tấn công toàn diện. Máy bay trực thă