
bởi vì Giản Dao phải về nhà cô. Đối với người lao động trí óc ở mức độ cao như Bạc Cận Ngôn, thói quen và chất lượng giấc ngủ là vô cùng quan trọng. Trong quá khứ, anh từng có thói quen “nằm thẳng người khi đi ngủ”, bây giờ đã được thay thế bằng tư thế “ôm Giản Dao đi ngủ”. Vì vậy, phải ngủ một mình suốt cả kỳ nghỉ an nhàn, anh không thích lắm. Tuy nhiên, Bạc Cận Ngôn hoàn toàn thông cảm, đây là lẽ thường tình của con người. Giản Dao cũng cảm thấy hết sức bình thường, cô mỉm cười, nói với anh: “Ngày mai gặp anh.”
Sắc mặt Bạc Cận Ngôn không đổi, anh cất giọng thản nhiên: “Anh đã quen ngủ cùng em, anh nghĩ chắc em cũng quen rồi, đúng không? Anh có thể đến sống ở nhà em.” Nói xong, anh ôm eo Giản Dao, mỉm cười, gật đầu với bà Giản: “Đi thôi cô.”
Ba mẹ con Giản Dao sững sờ, Giản Dao đỏ mặt.
Bà Giản không đến nỗi khắt khe, cổ hủ nhưng dù sao hai người vẫn chưa kết hôn, bà liền ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn Giản Dao. Cô ngượng ngùng nói nhỏ: “Mẹ cứ đi trước đi, con nói chuyện với anh ấy một lúc.”
Giản Huyên cười cười, khoác tay mẹ đi trước. Giản Dao trừng mắt với Bạc Cận Ngôn. “Anh đừng có nói linh tinh trước mặt mẹ em!”
Đêm hôm đó, Bạc Cận Ngôn vẫn quay về biệt thự của mình. Về tới nhà, mẹ Giản Dao nhắc đến chuyện hôn sự: “Hai đứa đã sống chung lâu như vậy, có dự định kết hôn không?”
Giản Dao lại đỏ mặt. “Qua một, hai năm rồi tính ạ…”
Bây giờ cô mới hai mươi tư tuổi, chẳng sốt ruột chuyện lấy chồng. Hơn nữa, ở bên Bạc Cận Ngôn, vấn đề lúc nào kết hôn hình như không quan trọng. Lúc ở Mỹ, một nhân viên FBI hỏi bọn họ bao giờ tổ chức đám cưới, Bạc Cận Ngôn điềm nhiên trả lời: “Tôi đang chuẩn bị.” Nhưng cô còn nhớ rõ, khi cô và Bạc Cận Ngôn mới yêu nhau, anh đã lên kế hoạch và bắt đầu chuẩn bị, thậm chí đã đặt cả nhẫn cưới. Vì vậy cô nghĩ, “sự chuẩn bị” của anh chắc cũng cần kha khá thời gian, đại khái một, hai năm gì đó.
Hôm tất niên, Bạc Cận Ngôn được mời đến nhà mẹ và bố dượng Giản Dao ăn cơm. Buổi trưa, cả gia đình vui vẻ ăn bữa cơm sum vầy. Với tính cách của Bạc Cận Ngôn, kỳ thực mọi người cũng không thể trò chuyện sôi nổi, nhưng dù sao anh cũng nho nhã, lịch sự, thêm vào đó Giản Dao ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc nhở nên anh cũng có biểu hiện không tồi.
Ăn cơm xong, Giản Dao tiễn anh xuống dưới nhà. Anh nhìn cô chăm chú. “Tối nay tới nhà anh nhé?”
Giản Dao hơi đỏ mặt, gật đầu. Cô vốn có ý định đó. Đêm Giao thừa sao có thể để anh một mình ở trong ngôi nhà trống vắng?
Về đến ngôi biệt thự, hai người quấn quýt một chặp. Khoảng thời gian này vô cùng nhàn rỗi, Bạc Cận Ngôn rất tập trung và hưởng thụ.
Đến ba, bốn giờ chiều, xương cốt Giản Dao rã rời, trên mặt anh luôn nở nụ cười vui vẻ. Anh còn không quên cảm thán vẻ đầy khoan khoái: “Đây là một ngày Tết tuyệt vời!”
Giản Dao cầm gối, đập vào người anh. “Trời còn chưa tối đâu đấy!”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười nhìn cô, ánh mắt có vẻ thâm trầm. “Chúng ta đi câu cá đi!”
Giản Dao không nhịn được cười. Nghĩ tới những ngày lễ tết như đêm Giao thừa, lễ Giáng sinh trong bao năm qua, nhiều khả năng anh chỉ có một mình, cô muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của anh. Vừa rồi cô đã thỏa mãn anh về phương diện đó, bây giờ đương nhiên cần thỏa mãn sở thích ăn uống của anh.
“Vâng!” Giản Dao ngồi dậy. “Nhưng hôm nay nhiệt độ xuống thấp, chỉ e không câu được cá.”
Bạc Cận Ngôn từ tốn trả lời: “Chắc chắn sẽ câu được.”
Hai người ra bờ suối. Vừa ngồi khoảng mười phút, Bạc Cận Ngôn đã đứng dậy. “Anh ra đây một lát.”
Giản Dao cũng không bận tâm, cô biết anh không có hứng thú câu cá. Vừa rồi anh cũng ngồi đọc sách, giao cả hai chiếc cần câu cho cô. Tiếng bước chân của Bạc Cận Ngôn mỗi lúc một xa, xung quanh lại trở nên vắng lặng. Ánh chiều tà chiếu xuống mặt nước lấp lánh, phao câu lặng lẽ nổi trên mặt nước. Cảnh tượng yên tĩnh đẹp đẽ như tâm trạng của Giản Dao lúc này.
Hôm nay, đúng là rất ít cá cắn câu, mãi mới câu được hai con cá nhỏ. Trời đã tờ mờ tối, tuy lạnh giá nhưng thời tiết rất đẹp. Nghe tiếng bước chân ở đằng sau, Giản Dao không ngoảnh đầu, mỉm cười. “Em nghĩ chúng ta về nhà xem chương trình “Chào mừng năm mới” cho xong.”
Cùng anh xem ti vi cũng là việc làm có ý nghĩa.
“Giản Dao!” Bạc Cận Ngôn ở sau lưng cô, khẽ gọi một tiếng.
Giản Dao hơi ngẩn người. Giọng anh có vẻ thâm trầm, nghiêm túc. Cô buông cần câu, đứng dậy, quay đầu lại. Giản Dao hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Bạc Cận Ngôn đứng cách cô năm, sáu bước chân. Không biết anh thay bộ comple, áo sơ mi và thắt cà vạt chỉnh tề từ lúc nào. Trong tay anh là bông hồng đỏ thắm. Đôi mắt đen sáng rực nhìn cô đăm đăm.
Tim Giản Dao đập thình thịch. Trên gương mặt Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười như có như không. Hơn nữa, trên mặt đất, khoảng giữa hai người xuất hiện một con rùa lớn, chính là Trầm Mặc. Nó đang bò chầm chậm về phía Giản Dao. Trên lưng nó đặt một cái hộp nhung đen, trong hộp là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Sau đó, Bạc Cận Ngôn bước theo sau Trầm Mặc, tiến về phía cô. Giản Dao nhìn vào mắt anh. Người cô bỗng nóng rực.
Ai ngờ mới bước được hai bước, Bạc Cận Ngôn đột nhiên dừng lại, cúi đầu n