
ấn tôi ban sáng. Vừa ngồi xuống tôi nói nhanh:
– Quý vị đã tìm được tung tích của bà Tuyết chưa?
– Chưa! Đến nhà tên Ngụy Quang Hùng thì chúng tôi được tin hắn đã đi đâu ba hôm rồi. Bây giờ chúng tôi đang tiếp tục điều tra đây.
Tôi hơi thất vọng, nhưng nói ngay:
– Hồi sáng tôi quên không cho quý vị hay là tên Ngụy Quang Hùng có chiếc xe hơi màu đen, số xe là 1032. Đồng thời tên này cũng là một tên chuyên sống bằng nghề buôn lậu.
– Thế à? Câu nói của tôi khiến viên cảnh sát tư pháp lưu ý. Những người khác lập tức vây quanh tôi – Cô làm ơn cho chúng tôi biết thêm một số chi tiết.
Tôi nuốt nước bọt, và đem tất cả những điều mình nghe lóm được trong tiệm cà phê để kể hết cho họ nghẹ Đồng thời tôi còn tả hình dáng của Ngụy và cả người bạn của hắn có giọng nói ồ ề. Viên cảnh sát gật đầu:
– Cám ơn cô, như thế vụ án này không có gì khó khăn đâu, chúng tôi sẽ khám phá ra không lâu đâu!
Tôi không mong vụ án bị lôi ra ánh sáng, mà chỉ mong tìm được dì Tuyết, người đàn bà không có trái tim!
Ngày hôm sau, lật báo ra, ngay trang tin tức, tôi đọc thấy hàng chữ lớn:
Khi ông tướng hết thời, vợ cuỗm tiền trốn mất, chỉ bòn biết cớ bót.
Tôi thở dài. Một người thê đàn thiếp đống, tiền rừng bạc biển bây giờ tình tiền gì cũng vỗ cánh bay xa. Một con người từng ngang dọc giang hồ, khắp nước biết tiếng, bây giờ bị một con đàn bà làm héo hon, chỉ còn là một lão già dở điên dở khùng. Tất cả như giấc mộng buồn!
Ngồi ở thành giười tôi đọc tiếp. Cũng may báo chí không viết tên thật của cha ra, chỉ đúng ba chữ Ông L.C.H. Bài tường thuật không sai lắm, bên dưới có thêm một đoạn ngắn phớt qua tiểu sử của cha. Xem xong, tôi lặng lẽ đưa cho mẹ, mẹ thở dài:
– Không ngờ cha con bây giờ lại xuống tới nước ngày.
– Đúng ra trước khi cưới dì Tuyết về cha con phải nghĩ tới hậu quả của nó chứ!
Mẹ lại đem tư tưởng nhà Phật ra thuyết giảng:
– Cha con làm nhiều điều ác quá nên phải nhận cái quả như vậy.
Tôi bực mình:
– Thôi mẹ đừng nhắc đến trời phật làm gì cả. Mẹ có ở ác với ai đâu mà suốt đời mẹ vẫn khổ thế?
Cơm sáng xong thì Hoàn đến. Chúng tôi bàn với nhau đến đằng ấy thăm cha. Vừa định đi thì có tiếng gõ cửa. Hoàn bước ra, tôi trông thấy chiếc xe ba gác với mấy người công nhân. Họ nói gì với Hoàn mà khoa tay múa chân, tôi hỏi:
– Chuyện gì thế anh?
– Cha em có nói gì đến việc tặng em chiếc dương cầm này không?
Tôi suy nghĩ một chút nói:
– Hình như cha có bảo sẽ tặng em một món quà. Không lẽ chiếc dương cầm này?
Đang nói, thì mấy người thợ đã ì ạch khuân chiếc đàn vào. Tôi vội hỏi:
– Xin lỗi, ông nào ở đây đại diện cho hãng?
Một người mặc áo trắng trông sạch sẽ bước tới:
– Có phải cô là Lục Y Bình?
– Vâng.
– Thế thì đúng rồi!
Người đại diện vội ngoắc tay ra hiệu cho mấy ông công nhân khuân đàn vào nhà. Tôi nghĩ đến cha, bây giờ không có một cắc bạc trong tay làm sao trả tiền cây đàn? Nguy thật! Tôi vội hỏi:
– Xin ông làm ơn cho biết cây đàn này đã trả tiền chưa?
– Trả xong rồi. Đã thanh toán từ tuần trước nhưng vì chúng tôi còn phải khắc chữ, phải thử tiếng nên đưa đến hơi muộn.
Đám thợ đã khuân đàn qua khỏi bậc thầm. Tôi nghĩ tình trạng sắp tới của đằng ấy và tôi, sự sống còn quan trọng hơn cả cây đàn. Lúc trước, một đôi chục ngàn cha tôi nào có xem ra gì, nhưng bây giờ số tiền ấy không còn ít ỏi nữa, nhìn người đại diện, tôi hỏi:
– Cây đàn này trị giá bao nhiêu?
– Hai mươi hai ngàn!
Đám công nhân sắp sửa đưa đàn vào góc nhà, tôi vội ngăn lại:
– Khoan đã!
Rồi quay sang ông đại diện:
– Nếu bây giờ tôi gởi đàn trả lại ông, tôi chịu lỗ chỉ nhận lại hai mười ngàn thôi, ông nghĩ sao?
Người đại diện lắc đầu, bước tới lật nắp đàn lên nói:
– Đàn đã khắc tên cô rồi làm sao chúng tôi nhận lại được? Vã lại hãng chúng tôi có quy lệ là hàng ra khỏi cửa thì không thể nhận trả lại.
Tôi nhìn hàng chữ trên nắp đàn:
Cho con gái yêu thương của tôi.
Lục Chấn Hoa.
Nét chữ khắc thật thanh nhã, đàn được đánh vẹc-ni láng bóng. Một món quà tuyệt vời! Tôi bước lui ra sau để những người thợ làm phận sự của họ.
– Để đâu đây cô?
Tôi giật mình trở lại thực tại. Gian nhà hẹp quá, để chiếc đàn không hợp tí nào. Tôi đề nghị mấy ông mang vào phòng tôi. Bàn và ghế bên trong được đưa ra ngoài. Khi đám thợ ra về, mẹ, Thư Hoàn và tôi chỉ còn biết đứng nhìn và lặng người trước tặng vật quý giá này. Chuyện buồn đằng kia mới xảy ra chưa ngã ngũ thì tôi lại nhận được quà, tiếu lâm thật! Mẹ đưa tay sờ hàng chữ trên nắp đàn. Đột nhiên, tôi nhìn những giọt nước mắt trên má mẹ, tôi hoảng hốt:
– Mẹ làm sao thế?
Mẹ lau nước mắt, nhìn tôi với nụ cười buồn:
– Không có chuyện gì cả con ạ.
Người ngồi xuống ghế, bàn tay lướt nhanh trên phím ngà, tiếng đàn vọng lên thánh thót. Tôi ngạc nhiên:
– Mẹ… Mẹ cũng biết đàn nữa à?
Mẹ cười:
– Con quên rồi sao? Lúc xưa mẹ và chị Tâm Bình của con hợp tấu với nhau luôn.
Vâng, tôi đã quên rồi, vì lúc tôi còn nhỏ quá. Mẹ bắt đầu dạo bản nhạc khi xưa. Những ngón tay quen thuộc lướt mau. Mắt người nhìn xa vời như không còn dính dáng gì đến cuộc đời buồn khổ này. Bản nhạc này tôi thuộc làu, lời nhạc chải chuốt: