Ring ring
Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324041

Bình chọn: 7.00/10/404 lượt.

huyện gì thế em?

– Không có chuyện gì quan trọng, dì Tuyết đã vơ vét tiền bạc trốn mất rồi.

Thư Hoàn chau mày:

– Thế à? Bao nhiêu tất cả?

Tôi cười buồn:

– Hết tài sản!

Thư Hoàn bước vào phòng khách, Như Bình đưa mắt lên nhìn, đôi mắt đẫm lệ. Tôi đứng nép một bên, tim đập nhanh. Từ khi Thư Hoàn trở về với tôi, họ không còn gặp nhau. Bây giờ… Một ít ghen tuông nhen nhúm trong tim, tôi lạnh lùng quan sát họ. Thư Hoàn thẩn thờ bước tới. Như Bình ngước đôi mắt đau thương. Họ nhìn nhau như đôi tình nhân xa cách lâu ngày gặp lại.

– Như Bình!

Thư Hoàn gọi, Như Bình run rẩy. Sự yên lặng bao trùm. Một lúc tôi nghe Hoàn nói:

– Như Bình. Như Bình tha lỗi cho tôi nhé! Tôi sẽ cố gắng làm một cái gì để bù đắp lỗi của mình.

Chàng nói một cách thành khẩn, tha thiết. Như Bình vẫn ngồi bất động, rồi đột nhiên cô nàng nấc lên. Đứng dậy bỏ chạy về phía hành lang. Hoàn đuổi theo, tôi cũng đuổi theo. Như Bình chạy vào phòng riêng đóng ầm cửa lại. Tiếp theo đó tôi nghe có tiếng khóc nức nở vang ra từ bên trong.

Thư Hoàn đứng bên ngoài, đưa tay lên đập vào cửa, gọi:

– Như Bình! Như Bình!

Tiếng Như Bình bên trong nói ra:

– Anh đi đi đừng đến đây nữa, để mặc tôi.

– Như Bình!

– Để mặc tôi! Đi đi!

Thư Hoàn định nói thêm, nhưng tôi đã bước tới, đặt tay lên tay chàng:

– Anh cứ để cô ấy nghĩ!

Thư Hoàn quay mặt lại, đột nhiên chàng đẩy tôi ra:

– Y Bình, em đã khiến anh trở thành người phạm tội!

Chàng lại trách tôi à? Tôi bỏ về phòng cha. Hoàn đuổi theo tay chàng vòng ngang lưng tôi và đặt nụ hôn bất thần lên môi tôi.

– Y Bình! Thôi thì chịu vậy, chúng ta sẽ cùng xuống địa ngục.

Tôi cười buồn:

– Anh có muốn đến thăm cha không?

Chúng tôi bước về phòng cha. Nhìn thấy Thư Hoàn, ông gật gù:

– Tôi đã nghe tiếng cậu.

Hoàn bước tới, hỏi han:

– Bác có cần cháu giúp việc gì không?

– Có. Cậu làm ơn bắt con dâm phụ kia lại cho tôi để tôi chặt đầu nó.

Thư Hoàn miễn cưỡng cười:

– Sợ cháu không làm nổi. Thôi thì bác bỏ qua đi! Mất người đàn bà như vậy có gì để mà tiếc!

– Nhưng nó ôm cả tiền hồi môn của con Y Bình đi sạch rồi. Cậu chịu cưới một cô vợ nghèo mạt rệp à?

Thư Hoàn lắc đầu:

– Thưa bác tiền bạc không nghĩa gì cả, chúng con còn trẻ, chúng con có thể tạo được mà!

Cha yên lặng một chút, gật gù:

– Cậu khá, nhưng đừng lớn lốn như thế, tương lai sẽ chứng tỏ khả năng của cậu. Cho cậu biết nếu sau này cậu để con Y Bình nhà tôi khổ thì cậu sẽ biết tay tôi.

Tôi nói:

– Thưa cha con không sợ khổ.

Cha nhìn tôi rồi nhìn Thư Hoàn.

– Được rồi, tao sẽ mở mắt tao ra để xem chúng mày. Có điều, chúng mày còn trẻ thì hãy ráng tạo một tương lai vững bền. Bây giờ hãy để tôi đi nghỉ một lúc.

Trông cha tiều tụy thật tội. Tôi định nói mấy câu nhưng nghĩ rồi lại thôi. Người mà bấy lâu không chịu là mình già bây giờ đã phải thú nhận. Mái tóc hoa râm của người là cả một sự thật chứng minh hùng hồn nhất. Tôi nghĩ tới thời oanh liệt của người, thế mà bây giờ tới ngày xuống dốc, người tàn tạ như thế!

Tôi và Thư Hoàn bước ra khỏi phòng. Đi ngang qua nhà bếp, tôi đưa cho cô Lan bốn mươi đồng bạc, dặn dò cứ nấu nướng như thường lệ cho cha. Tôi biết rằng trong hoàn cảnh nầy, nếu tôi không đích thân lo lắng thì sẽ không ai lo cả.

Bước ra cổng, nhìn hai cột trụ đỏ chói, lòng tôi dâng lên bao nỗi xót xa. Thư Hoàn nói:

– Cha bây giờ yếu quá!

– Vâng, bao nhiêu chuyện dồn dập làm sao cha chịu nổi.

Thư Hoàn lắc đầu:

– Gia đình của em thật rắc rối, không hiểu rồi việc sẽ đưa tới đâu!

Tôi quay đầu lại, đám mây đen phủ trên nền trời nơi góc nhà. Mưa gió sắp đến. Chặng mưa đầu mùa hạ. Tôi lo lắng, tưởng chừng như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Xiết chặt tay Thư Hoàn, tôi nói:

– Anh Hoàn, bây giờ em không hiểu mình đang nghĩ gì nữa.

– Không phải chỉ có mình em mà hầu như cả thế giới này đều như thế.

– Có lần anh mắng em là tàn nhẫn, hư đốn và khó chịu. Có thật em là con người như vậy không?

Hoàn đứng yên nhìn tôi, một lúc chàng nói:

– Không, em là người ngoan ngoãn, dễ thương và hiền lành.

– Thật không?

– Thật!

Chúng tôi tiếp tục bước, mây đen tụ lại thật nhanh, bầu trời bắt đầu mát, sấm chớp vang một góc trời. Chúng tôi bước nhanh, đột nhiên tôi có cảm giác ly biệt, tôi tưởng chừng như thân mình bị chẻ làm đôi, một nửa đang gắng sức chạy nhanh về phía trước, một nửa ở lại. Và phần nào mới chính là con người hiền lành của tôi?

Sau cơn mưa to, trời bắt đầu mát, tôi bồn chồn, tới lui trong phòng. Ánh nắng cuối cùng của một ngày nằm yên bên cửa, những đóa hoa vàng trên cây Mỹ Nữ nở rộ, tôi muốn tâm hồn mình lắng xuống nhưng không được.

Dì Tuyết, người đã cướp hết tiền của cha bây giờ ở phương trời nào? Có lẽ đang sống một đời sung túc nhàn hạ bên người tình, còn cha tôi? Chỉ còn một căn nhà trống rỗng. Tội thật! Đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đột nhiên, một tia sáng lóe ra trong đầu, tôi vội mang giày vào.

– Mẹ, con đi một tí nhé mẹ!

– Đi đâu?

Mẹ đuổi theo, nhưng tôi đã bước ra đến cổng. Hơi đất bốc lên sau cơn mưa thật khó chịu. Tôi bước vội về phía đồn cảnh sát gần nhà cha. Đẩy cửa bước vào, thật may, tôi gặp ngay viên cảnh sát đã thẩm v