80s toys - Atari. I still have
Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324573

Bình chọn: 8.00/10/457 lượt.

ái con khốn nạn đó không chịu nói tên thằng hại đời nó, tao mà không giết được thằng đó, tao không sống nổi. Đôi mày ông chau lại. – Lúc gần đây, mấy đứa con gái ở trong nhà làm tao phải điên lên. Con thì bệnh, Mộng Bình nằm nhà thương, còn con Như Bình…

Nói tới đây người ngưng lại, hết nhìn tôi rồi nhìn Thư Hoàn. Thư Hoàn có vẻ ngượng, khiến tôi khó chịu. Cha tiếp:

– Hai ngày nay Như Bình cũng bệnh. Cơm không ăn, nước không uống. Tao không hiểu tụi bây thế nào cả, còn trẻ như vậy mà bệnh lên bệnh xuống, tao già từng này tuổi mà có như vậy đâu?

Tôi hỏi:

– Thế còn dì Tuyết?

Cha nheo mắt lại, tay người vỗ nhẹ lên vai tôi.

– Con đã làm bà ấy tức gần chết đi còn đòi gì nữa.

– Hừ!

Tôi bĩu môi nhìn lên trần nhà không đáp. Lòng thầm nghĩ cha mà biết được con người thật của bà ta, có lẽ người tức chết đi sẽ là cha chứ không phải ai khác. Cha đứng dậy nhìn quanh nhà, rồi quay lại hỏi tôi:

– Y Bình, cha định đưa mẹ con và con trở về nhà, con nghĩ sao?

Tôi lạnh lùng:

– Thôi cha, mẹ không bao giờ chịu trở lại đằng ấy đâu. Nước đã đổ ra làm sao hốt lại được. Tại sao lúc trước cha đuổi mẹ con ra khỏi nhà chi để bây giờ lại rước trở về?

Cha hít một hơi thuốc, thở khói, người có vẻ khó chịu:

– Đưa mẹ con mày về là vì tao muốn đời sống của mẹ con mày được sung sướng hơn!

– Cám ơn cha, sống thế này cũng sung sướng lắm rồi!

Cha giận:

– Y Bình, con đừng có bướng như vậy. Bướng là ngu con hiểu không, nhà thế này mà làm sao ở được? Vừa ẩm thấp, thiếu ánh nắng…

– Vâng, thưa cha. Thế tới bây giờ cha mới biết ư? Tiếc là mẹ con đã phải sống mười mấy năm rồi.

Dọc tẩu trên tay cha rung động. Người mở miệng định nói gì thì mẹ đã mang súp ra. Thấy cha, người có vẻ xúc động. Mẹ lắp bắp hỏi:

– Ông đến bao giờ thế?

– Mới đến.

Cha nhìn sang mẹ. Những sợi tóc điểm sương trên đầu. Tấm thân gầy trong chiếc áo dài sậm màu rung rinh. Đột nhiên tôi so sánh người với dì Tuyết, người cùng tuổi với mẹ, mái tóc đen nhánh chải khéo với những bộ quần áo đắt tiền. hai người cùng một tuổi thế mà như ở hai thế hệ khác nhau. Tôi yên lặng nhìn cha, không hiểu người nghĩ gì khi nhìn mẹ.

Mẹ nói với cha:

– Tôi múc cho anh một chén nhé?

– Thôi khỏi, tôi phải đi ngay!

Nhìn hai người. Tôi tưởng như đang xem hai diễn viên đóng kịch. Họ đang ở vai trò nào mà tình vợ chồng không thấy diễn?

Mẹ đem súp đến cho tôi. Thư Hoàn đến nâng tôi ngồi lên. Sau khi ăn hết chén súp. Hoàn lại đặt tôi nằm xuống. Cha đứng cạnh bên nhìn, rồi móc ra một xếp giấy bạc đưa cho me.

– Này lấy tiền mua cái gì bổ cho nó ăn.

Mẹ do dự:

– Tiền hôm trước cũng còn!

– Thì cứ lấy, rồi muốn sắm gì thì sắm!

Mẹ nhận tiền. Cha bước tới vỗ nhẹ lên tay tôi:

– Chóng ngoan, mau lành bệnh đi rồi cha sẽ cho một món quà bất ngờ.

Tôi nghĩ đến xấp vải màu bạc của cha đến bây giờ vẫn còn nằm trong ngăn kéo chưa mang đến thơ. Nhận quà của cha tôi chẳng mảy may xúc động. Cha đã đi, trả lại sự yên lặng cho tôi với một xấp bạc. Tiền! Đối với cha chỉ có tiền, nhưng tôi thù ghét nó, tôi ghét luôn cả cha! Cha định mua chuộc tình cảm mẹ con tôi bằng tiền à? Không, không thể được, tôi phải để cho ông biết ở đời này có nhiều thứ đồng tiền chẳng bao giờ mua được!

Cha về thì trời cũng tối. Thư Hoàn ngồi bên giường uể oải. Tôi hối thúc chàng:

– Anh Hoàn, về đi!

– Không anh ngủ ở đây.

– Ở đây làm sao ngủ được?

– Suốt tuần qua anh đã ngủ thế này, có sao đâu?

Tôi ngập ngừng:

– Nhưng… Bây giờ em khỏe rồi, anh cũng nên về nhà ngủ đi chớ?

Thư Hoàn cứng đầu như con bò:

– Không, anh thích ngủ ở đây, ngủ ở đây để nhìn em ngủ.

Tôi giữ lấy tay chàng:

– Trông anh như một tướng cướp.

– Gì?

– Anh về nhà ngủ đi, mai thức dậy nhớ cạo râu rồi đến cho em xem. Nhà em không có dao cạo.

Thư Hoàn nhìn tôi nheo mắt:

– Tôi biết mà, cô định trốn tôi nữa phải không?

Tôi cười, chàng đứng dậy, cúi xuống nhìn thật sâu vào mắt tôi:

– Được rồi, thôi anh về. Hứa là không giận anh nhé, Y Bình?

– Vâng, em hứa. Có điều anh đừng trách em hay giận hờn, hay thù hằn, em thấy anh đâu có thua gì em đâu?

Hoàn cười:

– Đừng trách anh, chúng ta đều là người trần mắt thịt chớ có phải thánh thần gì đâu?

Lời nói của chàng nhắc tôi nhớ đến Phương Du, một con chiên mới.

Khi Hoàn về, chiếc ghế cạnh giường được mẹ ngồi thay. Người vẫn luôn tay với kim chỉ, nhưng mắt lại đăm đăm nhìn ra khung cửa.

– Mẹ cũng đi ngủ đi.

Tôi nói như thế hai lần mẹ giật mình quay lại:

– Con nói gì hở Y Bình?

– Con muốn mẹ đi ngủ đi, mẹ nghĩ gì mà thờ thẫn thế?

Tôi đưa mắt nhìn theo dáng mẹ. Thời gian qua nhanh thật!

Nhìn dáng gầy yếu của mẹ mà mắt tôi chợt ướt…

Chương 9

Đúng như điều cha nói, con nhà họ Lục không thể nào bị bệnh quật ngã. Chỉ trong vòng ba bốn hôm là tôi lại khỏe mạnh như xưa. Một lần bệnh nặng, một lần mất tình yêu rồi lại được, tôi trưởng thành, trầm tĩnh và thích phân tích hơn. Những lần ngồi suy tư là tôi lại nghĩ đến mọi diễn biến xảy tới trong gia đình. Tội lỗi bao giờ cũng được quy về đằng kia. Tôi chợt phát giác ra một điều là mối thù của tôi thật thâm sâu. Mỗi lần nhắm mắt lại là mỗi lần hình ảnh của dì Tu