
nhưng thuộc loại phụ nữ an phận. Nếu so với Mộng Bình, Như Bình có vẻ kém sút nhiều, cô ta không đẹp hơn em gái, không có vẻ sung mãn và thiếu tự tin hơn. Nhiều khi nói chuyện với khách Như Bình cứ lúng túng, thẹn thùng nói chẳng thành câu. Cô nàng lại không biết trang điểm và ăn mặc đúng cách nên dáng vẻ trông buồn cười làm sao. Lấy ví dụ như ngay bây giờ, Như Bình đang mặc chiếc áo bông màu hành ta, nhưng lại mặc chiếc quần màu cà, trên cổ lại buộc chiếc khăn quàng sặc sỡ. Từ trong bước ra, trôgn cô nàng chẳng khác chi một cô đào cải lương đang làm tuồng. Có điều dù cho Nhu Bình có bê bối đi nữa, tôi vẫn thích cô ta hơn bất cứ nhân vật nào trong gia đình này, vì Như Bình có được một điều mà hầu như không có người nào ở gia đình này có được đối với tôi, đó là sự thân mật dễ thương. Thấy tôi, Như Bình cười, rồi khẽ liếc về cha, nói:
– Mọi người ở đây hết. Tôi không hay Y Bình đến, vì nãy giờ tôi ngủ ở trong phòng. Chà, lạnh quá… Ủa, Y Bình, trời thế này mà vẫn mặc váy được sao? Tôi chắc chịu không nổi đâu, lạnh quá!
Như Bình ngồi xuống cạnh tôi, sau một cái ngáp dài, bàn tay cô ta tình cờ đặt lên chỗ bị dính bẩn ban nãy:
– Ủa… Ðồ của Y Bình ướt hết rồi, vào trong lấy đồ của tôi thay đi!
– Không sao đâu, tôi về ngay mà.
Chú chó Bi Bi vẫy đuôi bước tới, nó cạ mõm nó vào chân tôi, tôi cúi xuống vuốt ve, chiếc thân đầy lông mềm nằm ngoan ngoãn giữa hai ống chân tôi, Bi Bi ngước đôi mắt đen nháy lên yên lặng nhìn. Con chó trông thật dễ thương, tôi ao ước phải chi mình có một con chó như vậy để chăm nom.
– Bi Bi! Lại đây!
Nghe tiếng dì Tuyết gọi, Bi Bi thoát khỏi chân tôi chạy đi. Dì Tuyết đưa tay sờ lên bộ lông ấm của nó, đột nhiên nói:
– Coi này! Mới tắm mà lăn vào đâu để lấm đầy bùn thế này!
Tôi liếc dì Tuyết, lòng chợt dân lên chút thù hận. Người đàn bà này lúc nào cũng tìm chách để ngạo báng tôi. Thật ra tôi khinh bà ta nhiều hơn là ghét. Một thứ đàn bà nhỏ nhen ích kỷ! Nhưng tôi vẫn yên lặng. Cha ngồi gọn trong ghế yên lặng hút thuốc, những làn khói mờ nhạt xuất hiện liên tục từ hai lỗ mũi của người. Chiếc mũi cao và thẳng. Theo lời mẹ thì thuở xưa cha đẹp trai lắm. Nhưng bây giờ người đã già, tóc và lông mi đã bạc, gương mặt dài ra, nhưng không làm mất đi vẻ bệ vệ ngày nào. Thuở xưa khi người còn tung hoành ở Ðông Bắc Hoa Lục, nước da ngăm đen của người ít có ai có được, vì vậy người còn có một biệt hiệu là “Hắc Báo Lục Chấn Hoa”. Ðó là thời của anh hùng “Hắc Báo Lục Chấn Hoa”, một đại quân phiệt mà mỗi khi nghe nhắc đế là người người phải khiếp đảm. Nhưng bây giờ “Hắc Báo” đã già rồi, quyề hành và thời oanh liệt xa xưa đã đi vào quá khứ và Hắc Báo chỉ còn biết giải sầu bằng những cái dọc tẩu. Có điều là nước da ngăm đen của người vẫn không thay đổi, cũng như bản tính nóng nảy của người vẫn như xưa. Nhiều lúc tôi nghĩ là nếu bây giờ cho ông trở lại chiến trường, chưa chắc người thua kém các chàng trai trẻ khác.
Cha ngồi trong ghế, mắt hướng về phía tôi và Như Bình. Bất giác tôi cảm thấy hình như người đang tìm kiếm một dấu tích gì trên thân tôi, tôi hơi khó chịu. Tôi đến đây, mục đíhc duy nhất là làm thế nào kiếm được tiền đem về cho mẹ, chứ không mong mõi gì khác.
Sau cùng tôi mỡ miệng:
– Thưa cha, mẹ bảo con đến xin tiền cha tháng này, tiền nhà đã hai tháng rồi chưa trả.
Cha đưa mắt lạnh lùng nhìn tôi, nụ cười thờ ơ hiện trên mép. Có phải người nhạo báng kiếp sống tầm gửi của chúng tôi không? Tôi chưa kịp phản ứng thì người đã quay sang dì Tuyết nói:
– Tuyết, có sẵn tiền bạc chưa? Hỏi xong ông lại quay sang tôi với đôi mắt tóe lửa – Tao nghĩ là nếu không vì đồng tiền, chắc chẳng bao giờ mày đến thăm tao cả.
Tôi cắn nhẹ môi, yên lặng nhìn cha. Cơn giận nhen nhúm trong lòng. Ông còn đòi hỏi tôi phải làm sao hơn, khi sự liên hệ giữa ông và mẹ con tôi chỉ là mấy đồng tiền này không hơn không kém? Nếu không vì tiền tôi đến đây làm gì? Ở đây có ai ưa thích tôi đâu mà đến? Tình trạng mẹ con tôi hiện nay là do ai tạo nên?
Dì Tuyết nhếch môi bảo Như Bình:
– Như Bình, mày vô tủ lấy tám trăm bạc ra đây cho tao.
Như Bình đứng lên vào trong lấy tiền. Tôi quýnh lên, số tiền đó quá ít so với những đòi hỏi của chúng tôi. Tôi vội nói:
– Thưa cha, tiền nhà hai tháng đã không đóng rồi, kỳ này không đóng nữa không được. Vã lại, trời đã nhuốm lạnh, mẹ và con cần phải may áo ấm… Tết sắp đến mà mẹ chỉ có độc nhất một chiếc áo lụa, con cũng cần may thêm một ít. Trời lạnh quá, mũi hai mẹ con con sưng đỏ cả lên. Nếu cha thấy không có gì là quá đáng xin cha cho thêm ít nhiều.
Tôi nói xong chợt nghĩ đến những lời ăn mày vừa rồi mà mặt bừng đỏ.
– Thế mày muốn bao nhiêu?
Cha hỏi, tôi lấy hết can đảm còn thừa trong người ra đáp:
– Hai ngàn năm trăm!
Dì Tuyết chen vào với nụ cười ngạo mạn:
– Y Bình, có lẽ cô có bạn trai rồi chứ gì?
Tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu rõ ý bà ta muốn gì.
Dì Tuyết tiếp:
– Có bạn trai mới thích ăn mặc đẹp, chứ con Như Bình đó, suốt năm mặc có chiếc áo bông sắp rách rồi mà có đòi may thêm đâu. Ðầu năm may áo mới cũng đâu có gì đáng nói, nhưng gia đình nào cũng có cái khổ riêng củ