
ế nào?
Hình như Như Bình đang kéo nhẹ lai áo tôi, nhu muốn khuyên tôi chạy tội. Mộng Bình nằm dài trên ghế trố mắt nhìn. Tôi hơi hoảng, tiếng quát cuả cha lập lại:
– Nói mau, mày nói thế là sao chứ?
Tôi giật mình, nhưng khi nhìn thấy dì Tuyết ngồi tựa lưng cưòi đắc ý và thằng Kiệt nằm trong lòng bà ta trố mắt nhìn thì cơn giận lại trở về. Tôi quên cả sợ hãi, quên cả người đang đứng trước mặt tôi đã một thời làm vua một cõi, giết người như ngóe. Quên cả lời dặn dò của mẹ, tôi chỉ biết rằng mình cần phải nói, phải trút hết bao nhiêu uất ức dồn nén từ bao nhiêu lâu nay:
– Con không có ý gì cả, con chỉ tiếc là mình đầu thai không đúng chỗ, tại sao tôi lại phải làm con của Lục Chấn Hoa chứ? Nếu tôi đầu thai lên gia đình khác thì tôi đâu phải ngửa tay xin tiền bố như ăn xin thế này. Thú vật nó còn biết chăm sóc con nó, còn tôi, tôi có cha như không! Thưa cha, giả sử với con, cha chẳng có chút tình nghĩa nào đi, nhưng còn mẹ? Người cha đã từng yêu quý, đã từng dùng trăm phương ngàn cách để chiếm đoạt, không lẽ cha cũng có thể để chết đói không màng sao?
Cha đứng bật dây, chiếc dọc tẩu rơi xuống ghế, đôi mắt Hắc Báo trừng trừng nhìn tôi. Cơn giận làm những sợi gân xanh trên mặt hiện rõ, ông lừ lừ tiến tới tôi:
– Mày là giống gì mà dám hỗn láo với tao như thế chứ? Sau mươi tám năm nay rồi, chưa một ai dám láo với tao như vậy. Kiệt đâu, vào lấy sợi dây thừng cho tao xem!
Bản năng khiến tôi lùi ra sau một bước, nhưng chiếc ghế đã cản chân tôi lại, tôi chỉ còn biết đứng đấy. Thằng Kiệt có vẻ thích thú, nó chạy nhanh vào trong. Tôi không hiểu cha định làm gì tôi, trói tôi chết à? Nỗi lo sợ nhen nhúm trong lòng. Như Bình cũng đang lo sợ cho tôi, nàng run rẩy làm chiếc ghế cũng run theo. Ðiều đó khiến tôi mất bình tĩnh, nhưng cơn giận đã giữ chân tôi lại. Kiệt đã mang dây ra, cha cầm lấy, tiến tới sát người tôi. Nhìn hình ảnh đó, tôi càng giận dữ, quát to:
– Ông không có quyền đụng đến tôi, ông không đủ tư cách để làm chuyện đo. Bao năm rồi ông đã đuổi mẹ con tôi ra khỏi gia đình này, ông đã không làm tròn trách nhiệm làm cha của ông thì ông không có quyền!
– Vậy hả? Cha tôi nghiến răng nói, sợi dây được quấn quanh tay ông mấy vòng, đưa cao lên, ông tiếp tục – Thử xem xem, tao có quyền đánh mày không thì biết.
Vừa nói ông vừa quất mạnh sợi dây lên đầu tôi. Như Bình nhảy nhỏm lên, chạy trốn phía sau Mộng Bình. Bản năng khiến tôi né sang bên, sợi roi rơi ngay lên lưng tôi, nhờ chiếc áo khoác bên ngoài hơi dầy nên tôi cũng không đau lắm. Cơn giận sôi ngùn ngụt, tôi hét:
– Ông là quỷ, một thứ quỷ không có nhân tính. Ông cứ đánh tôi đi, tôi không nét tránh đâu, nhưng tôi sẽ nhớ, nhớ mãi… và một ngày nào đó tôi thề sẽ trả thù, trời sẽ phạt ông để ông gặp báo ứng!
– Mày muốn báo thù tao cho mày báo thù. Hôm nay tao đập cho mày chết luôn cho hết dám láo với tao.
Chiếc roi trên tay ông quất xuống đầu, xuống thân tôi như mưa bấc tôi tránh không kịp nữa. Có mấy lần roi rơi trên mặt đau rát. Càng đau tôi càng giận, nước mắt úa ra, tôi bắt đầu chửi, tôi không biết lúc đó mình đã chửi thế nào, cho mãi đến lúc cha đã mõi tay, ông mới ném roi đi, lạnh lùng bảo tôi:
– Không dạy mày, mày không bao giờ biết ai là cha mày cả!
Cha ngồi xuống ghế, lượm chiếc dọc tẩu lên, chăm chú nhìn tôi. Sự giận dữ của ông có vẻ đã nguôi, cầm tám trăm đồng bạc trên kỷ trà đưa tôi, ông nói:
– Ðem tám trăm này về trước, ngày mai trở lại lấy thêm ngàn rưởi may quần áo với trả tiền nhà!
Bây giờ đã trở lại bình thường rồi à? Nếu xương sống tôi mềm một chút, hoặc tôi chịu khó chịu đựng một chút thì trận đòn vừa qua đổi lấy hai ngàn ba trăm đồng bạc cũng được. Nhưng bản tính ương ngạnh không muốn tôi phải chịu khuất phục! Cầm tiền trog tay, nhìn cha rồi nhìn nụ cuời chó má của dì Tuyết, tôi chịu không được:
– Kể từ hôm nay, tôi không còn là con của Lục Chấn Hoa nữa! Tôi nói lớn, lạnh lùng nhìn cha – Ông đã lầm rồi, ông tưởng hai ngàn ba trăm đồng bạc là có thể mua được sự thù hận của tôi à? Còn lâu. Tôi không cần tiền của nhà họ Lục này, tôi khinh thường các người. Tôi sẽ báo thù! Còn bây giò, các người hãy giữ lấy cái tiền bẩn thỉu này lại đi!
Nói xong, tôi ném thẳng xấp tiền trong tay tôi vào mặt dì Tuyết. Nhìn những tờ giấy bác rơi từ đầu bà ta xuống, tôi thật mãn nguyện. Quay lưng lại tôi bước thẳng ra cửa, tới sân tôi va mạnh vào người Hảo khi hắn vừa bước vào, xô hắn qua một bên, tôic hạy ra cổng.
Khi người tôi bị ướt mưa, bấy giờ tôi mới nhó ra ban nãy vì giận dữ, tôi đã quên chiếc dù trong nhà họ Lục. Nhưng tự ái không cho phép tôi trở vào. Tựa lưng vào tường, nhớ tới lời mẹ dặn lúc đi lấy tiền và câu “nếu xin được tiền, con cứ ngồi xích lô về” mà tôi ứa nước mắt. Bên trong cổng có tiếng nói vang ra:
– Chuyện gì vậy mẹ, ban nãy vừa bước vào con đã đụng phải Y Bình. Cô ấy làm gì như cọp sút chuồng thế?
Tiếng nói của mụ Tuyết còn đầy vẻ giận dữ:
– Mặc nó, nó bao giờ lại chẳng là con cọp sút chuồng.
Rồi tôi nghe tiếng của mụ gọi to:
– Cô Lan đâu! Mang giẻ ra lau sạch nhà xem, mỗi lần con đó nó đến là vấy bùn bẩn như chó.
Tôi đứng trướ