
mắt anh.Vẫn lấp đầy trong trái tim và chảy dài trên gò má.Anh cố gắng mỉn cười như chưa từng có điều gì xảy đến.Thế nhưng những kỉ niệm cứ ùa về ôm ấp lấy anhThật đau đớn khi anh mắc kẹt ở đó, cùng với trái tim đang rỉ máu này.……………….Nắng tháng 9 đẹp dịu dàng góc phố.Những con đường Hà Nội thơm nồng mùi hoa sữa, gửi những chút hương thu đến gõ cửa từng căn nhà..Hoàng chưa bao giờ có khái niệm rõ ràng về mùa thu, mùa thu chưa bao giờ là một mối tơ tưởng của một gã khô khan như anh. Nhưng từ khi yêu An, anh lại thấy thích mùa thu Hà Nội đến kì lạ..Mùa thu đẹp theo từng con đường anh đưa cô đến, mùa thu lung linh êm dịu trong đôi mắt cô nhìn anh.Mùa thu lãng mạn làm xuyến xao những con tim đang sống trong tình yêu..Vậy mà anh chẳng ngờ rằng mình đã biến…mùa thu ấy đã thành nỗi ám ảnh trong lòng cô- người mà anh yêu hơn bầu trời, hơn cả biển rộng, hơn cả bản thân mình..————Dương chờ Hoàng khá lâu ngoài cửa. Nhìn thấy dáng Dương, Hoàng cũng vô cùng ngạc nhiên.– Sao mày không gọi cho tao?– Điện thoại hết pin.– Ờ..thế có chuyện gì mà phải đến tận đây thế này.– Mày dạo này thanh niên nghiêm túc nhỉ, không chơi bời với mấy em ở CatBar nữa à.– Không…Hoàng bình thản đáp, anh mở cửa cho Dương bước vào.– Lâu rồi anh em không lên bar, hôm nay tính rủ mày lên đổi gió.Dương ngồi xuống ghế, nhếch lông mày lên nhìn anh cười nói.– Tao không hứng..Hoàng cởi chiếc áo đang mặc quăng lên ghế, đi đến tủ lạnh lấy một lon bia cho mình, còn một lon đưa cho Dương.Dương bật lon bia lạnh, nhếch môi uống một hơi dài, rồi ngả người ra ghế.– Mày vừa đi đâu về đấy. Dương thản nhiên hỏi dù trong lòng anh câu trả lời quá rõ ràng.– Đi chơi lung tung ấy mà.– Ha ha ha…đi lung tung à…từ bao giờ mày biết đi lung tung ngoài bar và gái thế.– Chuyện bình thường có gì đâu mà lạ.– Tao đang chán.Dương thở dài, anh quay sang tò mò hỏi.– Chuyện gì?– Thì chuyện tao thích An….mà vẫn không biết làm sao có thể thổ lộ với cô ấy.Từng lời Dương nói rất rõ ràng, đủ để Hoàng giật mình buông lon bia xuống bàn nhìn hắn.– Sao?– Mày ngạc nhiên gì thế? Tao thích An, có gì lạ đâu tao đã từng nói với mày rồi thì phải..không phải cô ấy rất thú vị sao?Hoàng lặng thinh, những lời Hùng nói không thể sai được người ngoài nhìn vào đều có thể đoán được hai người đang hẹn hò…chẳng lẽ Dương lại không biết.– Mày có thể giúp tao tạo ấn tượng với An được không? Tao thấy cô ấy với mày hay nói chuyện với nhau. Mày chỉ cần gợi mở cho An biết là tao thích cô ấy, còn lại tao sẽ tự làm..Ok? CHƯƠNG 17 : CÁI KẾT CỦA KẺ DU HÀNH (2)Từ bé, Hoàng chưa bao giờ từ chối anh điều gì, hắn luôn coi anh như người một nhà vì hắn là một kẻ thiếu thốn tình cảm…Nhưng anh thì khác, anh chỉ coi hắn như một người bạn từ thưởu bé không hơn không kém. Dương nhìn biểu hiện của Hoàng cứng nhắc, anh cười thầm trong lòng.– Tao không thể…Lông mày Dương hơi giật giật, miệng vẫn nở nụ cười, có lẽ anh đã dự liệu trước được điều này.– Tao và An đang yêu nhau..Hoàng thẳng thắn nói, cơn tức trong Dương phút chốc ứ lên tận cổ.Tuy vậy, anh vẫn không cso chút biểu lộ gì, điềm nhiên uống cạn lon bia của mình.Cạnh…Lon bia rỗng của Dương đặt lên bàn phát ra một âm thanh khô khốc.– Tao thật không ngờ…Dương nói, trong đầu anh toan tính đến phát súng cuối cùng anh sẽ nã vào Hoàng có nên nói ngay ra từ bây giờ hay không.– Bọn tao đã yêu nhau được vài tháng rồi..An không muốn công khai nên tao mới giấu mày..Hoàng bối rối, anh cảm thấy áy náy vì đã làm một việc có lỗi với Dương- người anh luôn coi như là anh em.– Vậy mày với An đang yêu nhau…Ha ha ha…thật nực cười– Mày và An không thể thích nhau được…Dương lắc đầu, nhếch mép.– Mày nói gì?Anh cau mày quay sang nhìn Dương đầy thắc mắc. Dương tỏ ra rất thản nhiên, hắn ngả người vào ghế, lôi trong túi của mình ra một bức ảnh quăng nó lên bàn.– Tao biết mẹ mày đang ở đâu? Đây là ảnh mẹ mày gửi cho mẹ tao cách đấy 1,2 năm.Hoàng nhìn chăm chú vào bức ảnh ở trên bàn, mặt anh tái đi.– Và, mẹ mày đang ở Nhật cùng với người đàn ông này.Dương quăng tiếp một tấm ảnh khác trên bàn.– Bức ảnh này khá lâu rồi..Nhưng chứng tỏ một điều là mẹ mày và người đàn ông này vẫn đang chung sống với nhau.Phải mất một hồi lâu, Hoàng mới dám cầm bức ảnh kia lên, bàn tay anh run rẩy nhìn bức ảnh sờn cũ của mẹ mình với người đàn ông xa lạ. Lúc ấy bà trông còn rất trẻ, tươi tắn, nở một nụ cười rất đẹp trên môi, chưa bao giờ anh thấy mẹ mình hạnh phúc như vậy.– Ông ta tên là Vĩnh làm thuyền trưởng………và…ông ấy là bố An…Từng lời… từng lời một…Tai Hoàng như ù đi…Anh không tin vào những gì Dương đang nói..Nhưng…tại sao…tại sao…lại như vậy…– Sao…sao…mày lại biết. Hoàng lắp bắp, tay anh bậu chặt vào thành ghế.– Mày không biết mẹ tao và mẹ mày chơi thân với nhau hay sao? Mày chưa từng để ý hình nền trong điện thoại của cô ấy là người đàn ông này à. Tao vô tình nhìn thấy trong một lần bắn