pacman, rainbows, and roller s
Chú và Cháu

Chú và Cháu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323654

Bình chọn: 7.5.00/10/365 lượt.

i của anh. Bất giác lòng anh nổi lên 1 lòng ghen tỵ khó hiểu. Anh cóc quan tâm cái cảm giác đó là gì, nhưng anh tự lí giải với bản thân mình rằng anh chỉ sợ thằng nhóc kia dụ dỗ cô thư kí của anh bỏ công việc để chạy theo tình yêu mà thôi.

– Này, pé Pi, thằng đó là bạn trai con à?

– Không, bạn thôi.

Phương Vy trả lời, mắt vẫn nhìn xuống xấp hồ sơ. Cô nhanh miệng:

– Mai con gặp chú nhé, tối nay con sẽ cố hoàn thành xong bản hợp đồng này. Bye chú.

Hải Anh mỉm cười:

– Ừ, bye con.

Phương Vy quay sang Khôi Vũ, cười tít mắt:

– Bye chú đẹp trai.

– Ừ.

Khôi Vũ và Hải Anh nhìn theo cái dáng của Phương Vy đang chạy về phía Minh Quang mà có những suy nghĩ riêng. Hải Anh nhìn đồng hồ, anh lên tiếng:

– Tao có chuyện, tối nay chắc không về.

Khôi Vũ đâm chọt:

– Lại “cô bé truyền thống” nữa à?

– Ừ.

Hải Anh gật đầu, đôi mắt nhìn về phía xa xa, nghĩ đến 1 buổi tối nhạt nhẽo giữa Đoan Thụy và anh.

Chương 11: Cảm xúc. Minh Quang đưa Phương Vy về nhà thay đồ rồi chở cô đến nhà anh, nơi anh sẽ tổ chức party sinh nhật thứ 18 của mình. Villa của anh có màu nâu đỏ, 1 màu cổ kính tạo cho người khác cái cảm giác gần gũi với những thứ thiên cổ. Có lẽ vì vậy mà chủ nhân của biệt thự là anh cũng có cái dáng dấp và cá tính như vậy. Minh Quang là con người của hiện đại, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn anh là những suy nghĩ cổ điển. Anh luôn đưa ra những tiêu chuẩn về 1 cô gái mẫu mực, xuất thân từ gia đình nề nếp, tam tòng tứ đức.

Thế mà từ lúc anh quen Phương Vy, người con gái có nụ cười và đôi mắt đẹp trong party của người bạn. Anh đã thầm thích cô từ đó. Cho đến khi giao tiếp, anh chợt nhận ra Phương Vy là một cô gái nửa hiện đại, nửa cổ điển. Một sự kết hợp khó xảy ra mà anh cho rằng cả đời anh sẽ không thể tìm thấy ai giống vậy.

Bây giờ, Phương Vy đang ở trước mặt anh, gần đến mức anh có thể chạm vào, nắm lấy để hok mất cô. Chỉ tiếc, cô là ảo ảnh của sự hoàn hảo. Mà ảo ảnh thì sẽ không thể là của bất kì 1 ai. Anh biết điều đó chứ, vì Phương Vy đã từng trả lời anh rất thông minh khi anh nói cho cô biết về tình cảm của mình:

– Có thể trong mắt mọi người, em là người hoản hảo nhất, nhưng thật ra, em chỉ là một ảo ảnh của sự hoàn hảo đó thôi. Ảo ảnh cũng cần phải có cách để giữ nó, nhưng em tiếc là anh không phải. Đừng buồn, với em, tình bạn không thể biến thành tình yêu, nó sẽ rất tức cười và khiến em thấy mình mất đi cân bằng.

Từ giây phút đó đến bây giờ, anh vẫn chưa hết được tình cảm và sự nể phục dành cho Phương Vy –cô gái trẻ có cá tính và thông minh tư chất.

Phương Vy quay người lại, xòe bàn tay của mình ra.

– Tặng anh sợi dây chuyền này, nó là tác phẩm thứ 2 tuyệt vời nhất của em, anh không thể chê nó được.

Minh Quang bật cười.

– Haha, thế còn tác phẩm thứ 1, nó không tuyệt vời sao?

– Hơn đấy chứ, nhưng đó là tác phẩm chọn chủ, em hok thể lấy nó tặng.

Anh cười buồn.

– Ừ, anh vẫn chỉ đứng ở vị trí thứ 2.

Phương Vy khẽ nhún vai.

– Đừng cố ép mình nghĩ như vậy. Anh cứ đơn giản 1 điều, ít ra là trong lúc này, anh vẫn là vị trí đứng đầu trong top của em. Mặc dù, thật ra…list của em chỉ có 2 người.

Minh Quang bật cười, thấy rất thoải mái với điều Phương Vy vừa nói. Ừ, thì anh vẫn là vị trí thứ 1 trong em lúc này. Ước sao, sẽ không xuất hiện 1 ai nữa nhỉ?!

—————————————————- Hải Anh mở cửa bằng password, anh vẫn biết Đoan Thụy không thay đổi bất kì điều gì ở đây. Vì anh – người đàn ông luôn dùng phán đoán của mình làm chủ lực, đã từng nói với cô rằng:

– Dù sau này em và anh không là của nhau, anh tin chắc là em sẽ không đổi 1 thứ gì hết.

Đoan Thụy nhăn mặt hỏi lại:

– Tại sao?

– Vì em là 1 cô gái chung thủy, em sẽ chờ anh, dù biết chắc kết quả.

Hải Anh bước vào trong bếp, nhìn và quan sát dáng người con gái quen thuộc với anh suốt 2 năm qua. Anh lại gần, đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng:

– Em nấu gì vậy Thụy?

Đoan Thụy tim đập mạnh, cố gắng trả lời thật rõ:

– Trứng chiên thịt, anh rất thích món này.

– Ừ, cảm ơn em. Anh đi tắm nhé, lát nữa sẽ ăn cùng em.

Nói xong, Hải Anh bước đều về phía bathroom, đi vào và không nhất thiết phải chốt cửa.

Riêng Đoan Thụy thì vẫn đang nín thở chờ đợi từng giây phút. Cô đặt các món trên bàn, uống 1 ngụm nước lấy bình tĩnh thì vừa kịp lúc Hải Anh tắm xong. Anh mặc 1 cái áo lót và quần kaki lửng mà cô đã ủi thật thẳng nếp, để trong tủ quần áo.

Bữa tối diễn ra trong im lặng. Không có gì là khó hiểu, Hải Anh không thích nói chuyện khi đang ăn, và đó là một trong số rất nhiều nguyên tắc mà Đoan Thụy không dám chống lại. Cô luôn nghĩ những điều đó sẽ là sợi dây gắn chặt tình cảm của anh và cô hơn.

Ăn xong, Đoan Thụy lặng lẽ rửa chén với những suy nghĩ mông lung trong đầu. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, liệu anh và cô có còn là của nhau không? Cô không biết, cô chỉ sợ nếu mất anh rồi, cô sẽ mất tất cả.

– Thụy, em đừng làm nữa.

Hải Anh vòng tay ôm lấy người Thụy, hơi thở từ anh phả vào cổ cô thật ấm và quyến rũ.

– Anh nhớ em!

Thụy mềm lòng, cô quay lại, ôm chặt anh như sợ sẽ mất anh trong vài giây nữa.

– Đừng xa em anh nhé, em không ép anh và em cũng sẽ không nghĩ gì hết.