Disneyland 1972 Love the old s
Chú và Cháu

Chú và Cháu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323614

Bình chọn: 7.00/10/361 lượt.

Anh đọc lướt qua cũng hiểu được cô bé đang ngồi nói chuyện với mình không hề đơn giản hoặc người hậu thuẫn cho cô bé cũng chẳng phải tay vừa. Anh quăng đống giấy lộn xuống bàn đánh tiếng, rồi đốt thuốc.

– Chưa nói, chứ không giấu.

– Biện hộ giỏi gớm.

– Không tin cũng chẳng sao.

Phương Vy đứng dậy, dợm bước ra khỏi phòng.

– Chưa nói chuyện xong mà pé Pi.

– Còn gì để nói nữa à?

– Chú đến đây không phải để nghe con nói mấy câu bốc đồng, xốc nổi như thế. Con nhóc mà chú biết rất khôn ngoan khi nói chuyện với chú, sao ngày hôm nay lại cư xử như vậy.

Câu nói của anh đã đánh động đến Phương Vy, cô bỗng thấy hối hận vô cùng khi hành động rất dại dột như thế. Nhưng cái tôi của mình khiến cô trở nên bướng bỉnh.

– Nói đi.

– Chú đang cần một thư kí trong 2 tháng sắp tới, con có hứng hok?.

Ngồi lại xuống ghế, Phương Vy nghiễng đầu thắc mắc:

– Quyền thế như chú, thiếu gì người sao lại kiếm đến con?

– Người thì không thiếu, nhưng mà như con chắc ít.

– Biết nịnh lắm.

– Phải biết đâu là sự thật, đâu là nịnh chứ con.

Hải Anh nhả khói, chờ câu trả lời của Phương Vy. Anh biết chắc đáp án rồi, nhưng vẫn muốn xem coi điệu bộ của con bé với chuyện này ra sao.

– Cũng được.

– Tốt, 1 tuần nữa con nghỉ hè, con sẽ chính thức nhận việc cho chú ở công ty. Địa chỉ và số phone, chắc con cũng không cần hỏi. Chú chờ con.

Anh nói xong, bước nhanh ra cửa, không quên xoa đầu Phương Vy thật nhẹ nhàng. Cử chỉ đó khiến cô có phần bối rối.

– Khoan đã?

– Sao?

Hải Anh nhướng mắt.

– Lương tháng của con phải cao gấp đôi lương chú trả cho một thư kí bình thường đấy.

– Haha, còn xem coi khả năng làm việc của con đến đâu.

Chương 7: Thời Gian là Vàng Lần đầu tiên trong công ty nhận nhân viên thực tập mà hoàn toàn không hề có bằng cấp. Đặc biệt hơn lại được chính tay giám đốc giới thiệu vào thì hầu hết ai cũng tò mò muốn biết mặt của cô nhân viên nhỏ tuổi nhất. Sau gần 1 tuần bàn tán, chờ đợi thì ngày mà mọi người hồi hộp cũng đến.

Một cô bé có khuôn mặt thanh tú, mang phong cách của con nhà quý tộc bước vào thang máy. Phương Vy mặc một bộ đồ kín đáo nhưng rất bắt mắt với những đường cong được hiện rõ qua chiếc áo màu trắng, váy chấm gối đen tuyền. Hình như Phương Vy chỉ kết có hai màu đen và trắng nên hình ảnh trong mắt của mọi người về cô có cái gì đó ngây thơ, trẻ trung mà cũng đậm nét già dặn, sắc sảo.

Khi đến bàn tiếp tân trên lầu 10, Phương Vy mỉm cười dịu dàng.

– Chị ơi, cho em hỏi Hải Anh có trong văn phòng không?

– Em có hẹn với giám đốc không?

– Dạ có.

Trà Linh nheo mắt ghen tị với cái trả lời tự nhiên của Phương Vy, chưa ai dám gọi giám đốc bằng tên như thế cả. Cô nhấc máy lên, gọi vào phòng giám đốc với cái nhìn tia lửa hướng về Phương Vy.

“Cái công ty của hắn cũng bề thế đó chứ, nhưng còn xem coi cách hắn quản lí nhân viên ra sao đã”

– Giám đốc nói em vào phòng của giám đốc.

– Thank you.

Phương Vy gõ cửa, không định chờ câu trả lời. Cô mở chốt khóa bước vào, ngồi xuống ghế sofa.

Hải Anh cũng chẳng thấy lạ với hành động đó của Phương Vy nên anh không phản ứng.

– Thấy thế nào?

– Không tệ. Nhưng có vẻ nhân viên của chú không ưa con.

– Kệ họ, con nên lo việc của mình đi.

Phương Vy gầm gừ:

– Đừng nghĩ mình lúc nào cũng hay.

Hải Anh không trả lời, anh đứng dậy đưa cho cô 1 tập hồ sơ và nói:

– Đọc hết đống tư liệu này, sau đó thảo một bản hợp đồng cho chú. Và sẵn tiện, số đo 3 vòng của con là bao nhiêu vậy?

– Hình như chú muốn âm mưu chuyện gì?!

– Đừng có lúc nào cũng nghĩ chú như một thằng “chip hôi” thế chứ.

Phương Vy nhún vai, cô không rời mắt khỏi xấp giấy khi trả lời:

– 85-62-90

Hải Anh không nói gì, anh chỉ suýt xoa rồi đi khỏi phòng thật lẹ. Phương Vy nghe thấy Trà Linh gật gù điều gì đó khi nói chuyện điện thoại với ai khác. Cô không quan tâm đến những âm thanh khác nữa, những con số trên giấy bắt đầu loạn lên và cần được sắp xếp.

Căn phòng giám đốc khép lại, Hải Anh khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình rồi bước nhanh chân đến thang máy gần đó. Trong đầu anh có gì thì chỉ mỗi mình anh biết.

….

– Trà Linh, cô gọi cho tôi đến shop “T&Y”, lấy cho tôi 1 số quần áo công sở có màu trắng, đen. Số đo 3 vòng là 85-62-90. Nói với họ, tôi muốn tối nay sẽ xong và đưa đến công ty. Khi nào hàng đến, gọi cho tôi, đích thân tôi sẽ xuống lấy.

Cô gái tiếp tân lập tức nhấc điện thoại, thi hành lệnh mà giám đốc vừa giao một cách miễn cưỡng. Vì rõ ràng hơn ai hết, Trà Linh đủ thông minh để hiểu “món quà” này dành cho ai.

Hải Anh phóng nhanh chân ra khỏi cửa công ty, ra hiệu cho bảo vệ lấy xe. Anh muốn có 1 buổi gặp mặt diễn ra đúng theo kế hoặch của mình. Nhưng trước hết, phải giúp “con bé” đang ở trên phòng anh nắm chắc những gì cần phải làm đã. Nói là làm, anh lấy điện thoại di động của mình ra bấm số.

Thời gian dừng lại trong vài giây…

– Nếu không phải là chuyện chú sắp chết hoặc đang bị ai đó uy hiếp thì con sẽ không nghe.

Hải Anh bật cười lớn.

– Nhóc, chú muốn con chuẩn bị tinh thần thật kĩ.

Phương Vy nhăn mặt với những bản thống kê đầy số, cô nói với 1 chút khó chịu:

– Để làm 1 bản cáo phó hay di