
nhớ, anh yêu lúc nào mà anh chẳng hay.
Có đêm trời mưa, anh đứng ngắm mưa rơi mà nhớ người con gái anh yêu da diết.
Phi Cường tự hỏi. Anh yêu người mà người có yêu anh không ? Hay một mình anh tương tư, thương nhớ bóng hình ai?
Phi Cường thở dài. Anh luôn tìm cách để anh và Sơn Du gần gũi nhau. Các đối xử của cô bé không còn gay gắt nữa. Nhưng hình như tình cảm thì chưa đi đến đâu, vẫn còn xa vời vợi.
Phi cường nhất định không nản lòng, vì người xưa có câu “Nước chảy đá mòn” . Anh hy vọng một ngày nào đó, Sơn du sẽ đáp lại tình cảm của anh.
Có một bàn tay quơ quơ trước mặt anh, kèm theo tiếng gọi :
– Phi cường ! Anh không sao chứ ?
Phi Cường giật mình, anh giả vờ :
– Ờ, anh hơi bị chóng mặt . Có lẽ ngủ không đủ giấc.
– Bộ đêm hôm qua anh thức khuya lắm à ?
– Không khuya lắm, tới một giờ sáng thôi.
– Vậy mà nói không khuya.
Phi Cường biện minh :
– Anh thức khuya là vì Đông Triều và Trường Giang làm phiền . Không biết uống ở đâu mà xỉn về quậy.
Sơn Du tìm hiểu :
– Sao anh không đi uống chung với họ cho vui?
Phi Cường lắc đầu :
– Anh không có hứng thú.
– Hả, uống bia mà cũng phải có hứng thú nữa à ?
– Chứ sao. uống lúc buồn và uống lúc vui. buồn thì uống không còn biết gì để cho quên buồn . Còn vui, uống phải nhớ đường về.
Sơn Du gục gặc :
– Em hiểu rồi.
Phi Cường trợn mắt :
– Nè, đứng nói mai mốt em muốn thử nghe.
Sơn Du chúm chím :
– Cũng có thể, khi nào em bị thất tình.
Phi Cường giơ tay :
– Bị đòn đó bé con.
Sơn Du phụng phịu :
– Anh uống được, dĩ nhiên em cũng uống được.
– Nhưng em là nữ, còn anh là nam.
– Xã hội bây giờ công bằng văn minh, nam nữ bình đảng anh ơi.
– Anh vẫn nói không được.
Sơn Du xụ mặt :
– Không được thì thôi.
Phi Cường kéo tay Sơn Du ngồi xuống dưới bóng cây cổ thụ.
– Ngồi nghỉ một chút đi em.
Sơn du vô tư :
– Ừ, em thấy anh cũng khá mệt rồi đó.
– Không phải mệt vì leo dốc đâu nghe.
– Em biết anh mệt vì thiếu ngủ.
Nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán Phi Cường, Sơn Du tìm bịch khăn giấy, cô đưa ra trước mặt anh :
– Anh lau mặt đi.
Phi Cường nhận lấy, anh mắt anh nồng nàn :
– Cám ơn em.
Sơn Du tránh né :
– Có cần phải khách sáo vậy không ?
Cô đang loay hoay chưa biết phải làm gì thì có người thợ chụp hình đi ngang . Anh ta dừng lại trước mặt hai người :
– Ông bà chụp chung với nhau một tấm hình đi nghe. Trên đồi chụp lấy cảnh ở thung lũng đẹp lắm.
Sơn Du lúng túng :
– Tôi…
Phi Cường đỡ lời :
– Chúng tôi có máy nhà . Cám ơn anh.
Hồng Thắm, Thu Đông, Tuyết Nhật ở đâu chạy tới.
Sơn Du than thầm :
– Chạy trời cũng không khỏi nắng !
– Chụp đi. Chúng tôi không mang máy theo.
Hồng Thắm đến kéo Phi Cường đứng dậy. Tuyết Nhật đến nắm Sơn Dụ Còn Thu Đông đến nói nhỏ vào tai người thợ chụp hình.
– Anh chỉ chụp cho hai người đó thôi. Bao giờ chúng tôi la một, hai, ba thì anh chụp nghe.
Người thợ chụp hình gật đầu. Hồng Thắm buông Phi Cường ra, rồi tiến đến bên Sơn Du.
– Chúng ta chụp một tấm hình làm kỷ niệm.
Kéo Sơn Du đến gần Phi Cường, Thu Đông ra dấu. Bất ngờ Hồng Thắm và Tuyết Nhật xô Sơn Du vào Phi Cường . chới với, hai người ôm chầm lấy nhau, cùng lúc ánh đèn sáng lên.
Hồng Thắm vỗ tay :
– Tuyệt lắm . Ông thợ Ơi ! ông nhớ gởi hình cho tôi ở khách sạn . Ông ráng nhớ mặt tôi nha.
– Vâng.
Hồng Thắm đẩy vai người thợ chụp hình :
– Ông đi đi. Để thôi con nhỏ kia nổi cơn tam bành đó.
Người thợ chụp hình vừa đi khuất, Sơn Du nghiến răng :
– Ngon lắm !
Hồng Thắm la lớn :
– Tụi bây chuẩn bị chạy.
Thu Đông còn nán lại :
– Phải cám ơn em nghe anh Cường.
– Trời ơi ! coi con nhỏ đó . Nên biết điều một chút đi.
– OK . Tổng chào.
Sơn Du giậm chân :
– Tụi bây đứng lại. Hứ ! Tức quá mà.
Phi Cường lên tiếng :
– Họ đi mất rồi, em tức, ai biết cho em đây?
Sơn Du quay lại cự nự :
– Anh còn nói được à ?
Phi Cường nhún vai :
– Anh biết phải làm sao đây, khi anh là người bị động mà ?
Sơn Du nguýt dài :
– Anh đồng tình với tụi nó thì đúng hơn.
Phi Cường giơ tay lên trời :
– Oan cho anh lắm !
– Oan hay không thì tự anh hiểu lấy. Có kêu trời cũng vô ích . Hứ !
Sơn Du quay lưng bỏ đi. Phi Cường đuổi theo :
– Sơn Du ! Nghe anh nói đã.
– Không nghe.
Đột nhiên Phi Cường la lớn :
– Ừ, là anh thông đồng với họ . Anh muốn chụp hình chung với em, vậy được chưa?
Sơn Du quay lại :
– Đó không phải là phong cách của Tăng Phi Cường.
Phi Cường xuống giọng :
– Vậy em muốn anh phải làm gì đây?
– Ra vẻ đàn ông một chút, có bản lĩnh một chút và phải đáng yêu một chút.
– Nè, em đang khen anh hay phê bình anh vậy?
Sơn Du chớp mắt :
– Vậy anh muốn em phê bình hay khen ?
– Dĩ nhiên là khen rồi.
– Còn lâu ấy. Anh có gì tốt đâu mà khen.
Sơn Du bỏ chạy, Phi Cường đuổi theo. Tiếng cười của họ vang cả khu đồi.
Chương 12
Chương 12
Nằm dài trên thảm cỏ xanh, Sơn Du thở dốc :
– Mệt thật đó.
Phi Cường ngồi xuống kế bên :
– Em cũng dẻo dai thật . Làm anh theo muốn đứt hơi luôn.
Sơn Du nghiêng người, dùng tay gối đầu :
– Nói anh tệ thì đúng hơn . Đàn ông con trai gì mới chạy có mấy trăm mét mà la lối om sòm . Vậy chứ ở thà