Chiều tím

Chiều tím

Tác giả: Trần Thị Thanh Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322743

Bình chọn: 8.00/10/274 lượt.

nh phố chạy bộ mấy cây số, sao anh không la đi?

– Ở thành phố đường thẳng, em só sánh với Đà Lạt đường dốc sao được.

Sơn Du xua tay :

– Anh nói gì cũng đúng . Cho em nghỉ mệt đi.

Sơn Du đứng dậy làm vài động tác thể dục . Nhưng xây xẩm mặt mặt mày, bất ngờ cô té nhào vào người Phi Cường . (thiệt là biết lựa chỗ để té).

Anh hoảng hốt :

– Em sao vậy Sơn Du?

– Chắc bị lây bệnh chóng mặt của anh rồi.

– Còn đùa được sao? Vậy mà tài lanh chạy cho cố.

– Em vẫn còn chạy thi với anh được đó . Đừng coi thường nghe.

– Anh biết em giỏi rồi.

Phi Cường đỡ Sơn Du ngồi xuống, vòng tay anh vẫn giữ chặt lấy cô :

– Anh đưa em về khách sạn nghe.

– Không cần đâu. Ngồi nghỉ một lát sẽ khỏi ngay mà.

Vỗ vào trán mấy cái, Sơn Du có phần tỉnh táo hơn . Thấy mình vẫn còn ngồi trong lòng Phi Cường, cô hơi nhích ra :

– Cám ơn anh.

Phi Cường nén tiếng thở dài. Anh đứng dậy :

– Biết bao giờ anh và em mới không còn xa lạ nhau đây?

– Anh và em vẫn bình thường mà.

– Một tiếng cũng “cám ơn” hai tiếng cũng “cám ơn” . Như vậy mà bình thường được sao?

Sơn Du mím môi :

– Phi Cường ! thật ra, anh muốn gì đây?

– Rất đơn gian . Anh muốn em làm đúng vai trò người vợ hứa hôn của mình.

Sơn Du tức giận :

– Anh đã hứa với em, anh còn nhớ không ?

– Anh không bao giờ quên . Nhưng anh không muốn mọi cái là giả dối, anh muốn nó là sự thật.

Sơn Du lắc đầu :

– Không bao giò được.- Tại sao?

– Cô bạn gái của anh lúc nào cũng kè kè theo một bên . Anh nói anh thành thật với em là thành thật như thế nào?

Phi Cường nắm vai Sơn Du :

– Bạn gái anh là ai? Em muốn ám chỉ Thi Cẩm có phải không ? Cô ta không phải là bạn gái của anh.

– Anh nói dối hay lắm . Được, để em nhắc cho anh nhớ . Cái hôm Hồng Thắm gặp anh cùng Thi Cẩm ở quán cà phê Xuân Thanh đó . Anh còn nhớ câu đầu tiên Hồng Thắm hỏi anh không ?

– Khoan đã . Do đâu mà em biết câu chuyện này? Có phải…

– Không nghe ai kể lại mà chính mắt em thấy. Phi Cường à ! Em không thích là kẻ thứ ba chen chân vào tình yêu của kẻ khác đâu. Cho dù em có được gia đình anh chấp thuận, em cũng không bằng lòng . Thật ra, bà nội bao giờ mới hết bệnh trở về để em thoát khỏi vai trò cô cháu dâu trên danh nghĩa đây? Hay em và anh mạnh dạn nói lên sự thật, chắc bà nội không giận đâu và còn rất vui mừng đón nhận cô cháu dâu Thi Cẩm.

– Không bao giờ.

– Sao anh biết ?

– Bà nội chỉ chọn duy nhất một mình em mà thôi.

– Vậy tính sao đây? Chẳng lẽ anh anh và em cứ như vầy hoài, làm sao em có người yêu được.

– Việc em có người yêu hay không là quyền quyết định của nội. Đừng nói anh không nhắc trước . Coi chừng em làm nội trở bệnh lại đó.

Sơn Du nghi ngờ :

– Nghe anh nói, hình như anh biết được bệnh tình của bà nội.

– à ! Không . Anh chỉ ví dụ thôi.

– Ờ . Phi Cường ! Em muốn hỏi anh.

– Đang nghe.

– Anh có yêu Thi Cẩm không ?

– Anh không trả lời có được không ? – Bắt buộc phải trả lời, vì nó có liên quan đến nhiều người.

Phi Cường hắng giọng :

– Vậy em nghe cho rõ đây. Với Thi Cẩm, anh chỉ có tình bạn chứ không có tình yêu.

– Nếu anh không yêu người ta thì anh đừng tạo cơ hội để người ta nuôi hoài hy vọng . Đau khổ lắm, có biết không ?

– Tình bạn và tình yêu, anh phân biệt rất rõ ràng . Tại người ta cố ý thôi.- Không thể nói như vậy được . Em cũng là phụ nữ nên em hiểu cảm xúc của phụ nữ . Thi Cẩm yêu anh rất chân thành.

– Thì sao? Anh không bao giờ yêu Thi Cẩm.

– Cho nên mới nói. Yêu một người mà người đó chẳng đáp lại, thôi thà đừng yêu cho xong.

Phi Cường nheo mắt :

– Em đang bênh vực Thi Cẩm hay nói xấu Thi Cẩm đây?

– Có lẽ cả hai. Em không hiểu tại sao em không tiếp xúc với chị ấy được . Thi Cẩm lúc nào cũng nhìn em bằng đôi mắt hận thù . Thật lòng em muốn làm bạn với chị ấy.

– Em còn khờ lắm, Sơn Dụ Một điều đơn giản mà em vẫn không hiểu được vì sao Thi Cẩm không thích em . Đó là vì chữ “ghen” . Em nghĩ đi. Thi Cẩm yêu anh, còn anh đã đính hôn với em.

– Đúng là nan giải.

– Anh thấy chẳng có gì vấn đề gì nan giải cả . Nếu Thi Cẩm chịu hiểu ra vấn đề thì tốt biết mấy.

– Như thế thì em không có cơ hội làm bạn với chị ấy sao?

– Không hẳn . Anh hy vọng rằng Thi Cẩm không cố chấp để nhìn nhận sự thật . Néu không, tình yêu mù quáng dễ dẫn con người đi đến tội lỗi lắm.

Sơn Du thở hắt ra :

– Chúng ta không còn cách nào giúp Thi Cẩm sao?

– Chỉ có bản thân cô ấy mới giúp được cô ấy thôi. Anh nghĩ em nên đề phòng những gì Thi Cẩm gây ra cho em.

– Nếu chị ấy muốn hại em thì em có đề phòng cũng vô ích.

– Anh đã kéo em vào cái vòng luẩn quẩn của anh rồi.

Sơn Du so vai :

– Càng thích chứ sao. Em muốn nếm thử vị đáng của cuộc đởi xem như thế nào.

– Em còn vô tư lắm, Sơn Du.

Cô nắm tay Phi Cường :

– Chúng ta đến đây chơi chứ không phải đến đây để nói chuyện buồn . Sao ta không thử vô tư như họ để mà vui?

Phi Cường nhìn Sơn Du mà lòng anh xót xạ Chính anh đã làm cho cô bé không còn vô tư được nữa.

– Sơn Du gọi :

– Đi anh Cường . Đi tìm mọi người đi.

– Ờ.

Băng qua khu đồi, xuống một cái dốc, Sơn Du và Phi Cường mới tìm thấy mọi người. Họ đang quây quần trên thảm cỏ xanh . Sơn


Duck hunt