Chiều tím

Chiều tím

Tác giả: Trần Thị Thanh Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322903

Bình chọn: 9.5.00/10/290 lượt.

chạy lên lầu. Ông Hữu Điền gọi theo :

– Sơn Du ! Con đứng lại đó.

Bà Sơn Phi can ngăn :

– Thôi anh, để con nó bình tĩnh lại đã.

– Em có thấy không ? Càng lớn càng cứng đầu, càng bướng bỉnh không chịu được.

– Tại sự việc quá bất ngờ, nó mới có phản ứng mạnh như vậy. Em nghĩ rồi nó cũng sẽ chấp nhận thôi. Em hiểu con mà.

– Bao lâu đây? Thời gian không còn dài.

– Anh cũng nóng nảy quá, chẳng trách gì con nó giống anh.

Có tiếng chuông ở cổng, bà Phi phóng ra sau :

– Tâm à ! Ra mở cỏng xem ai đến.

– Dạ.

Anh Khoa vẫy tay :

– Chị Tâm ! Có Sơn Du ở nhà không ? Tụi em có hẹn với cô ấy.

Chị Tâm nhìn vào trong :

– Có, nhưng mà…

– Sao vậy chị ?

– Ông bà chủ và Sơn Du không được vui.

Cả bọn lao nhao :

– Chuyện gì đã xảy rả Chị nói đi.

– Sơn Du không đồng ý cuộc hôn nhân nên ông bà chủ nóng giận.

Cả bọn đồng thanh :

– Hôn nhân ? Sơn Du lập gia đình ?

– Phải.

– Với ai?

– Cậu Phi Cưởng.

Chị Tâm vội xua ay :

– Thôi, đừng hỏi nhiều nữa, một lát tôi nói bậy hết trơn . Cô cậu có vào với Sơn Du không ?

Cả bọn buồn hiu :

– Cám ơn chị . Hôm khác tụi em sẽ ghé, cho chúng em gởi lời đến Sơn Dụ Bảo nó đừng buồn, mọi chuyện rồi cũng được giải quyết . Chào chị.Chị Tâm quay vào. Với chị, chị cũng không biết phải làm sao, nên khuyên Sơn Du như thế nào khi Phi Cường cũng là người đàn ông tốt . Thôi thì cứ mặc kệ duyên số vậy.

° ° ° Hai ngày trôi qua, Sơn du khôbng rời khỏi căn phòng của mình, không đi học, cũng không tiếp xúc với ai, kể cả điện thoại của nhóm bạn thân.

Sơn Du nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết tốt đẹp ình . Nghĩ đến bà nội, cô đau lòng . Bà đã già rồi, tại sao không cho bà sống vui vẻ và hạnh phúc trong những ngày còn lại của cuộc đời? Hỏi tại sao phải bắt bà bị một căn bệnh làm thân thề đau đớn như muốn chết ? Mỗi lần nhìn thấy bà lên cơn đau, Sơn Du không thể cầm được nước mắt . Cô đã khóc, khóc vì một người không họ hàng . Cô có trái tim của một con người, cô rộng lượng, cô bao dung thế, tại sao… Hay cô đem nguyên tắc ra để hạn chế bản thân mình trước Phi Cưởng ?

Cô không biết vì sao cô ghét Phi Cường đến thế . Có lẽ tại vì anh chọc giận, anh cao ngạo, anh đào hoa? Nhưng những đức tính ấy có liên quan gì đến cô ?

Không phải Sơn Du đã từng ước là một người thắng cuộc ngẩng cao đầu lướt ngang những cô gái vây quanh Phi Cường sao? Và hôm nay, chẳng phải cơ hội đã đến . Cho dù Phi Cường đào hoa như thế nào, nhưng cuối cùng cô là người sánh vai với anh, được mọi người nhìn cô bằng đôi mắt đầy ngưỡng mộ . Phu nhân tổng giám đốc Tăng Phi Cường . Các cô gái đã từng vây quanh Phi Cường sẽ ganh tị với cô.

Sơn Du bật cười. Quá hoàn mỹ rồi còn gì . Còn chần chờ gì nữa? Hãy đón nhận đi chứ . Nhưng rồi hạnh phúc của cô sẽ ra sao? Khi cô và Phi Cường chẳng hề có tình yêu với nhau. Cả hai lấy nhau chỉ vì chữ hiếu, chỉ vì một người.

Sơn Du thở dài. Cô phải làm sao đây? Cứ ở mãi trong phòng thì ba mẹ cô sẽ nổi giận lên, cho là cô chống đối. Nhưng cô đang chống đối cuộc hôn nhân này chứ còn gì nữa.

Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng gút chứ chẳng tháo ra được . Bực mình quá Sơn Du hét lên :

– Trời ơi ! Chắc tôi điên mất.

Có tiếng chạy lên cầu thang, rồi có tiếng gõ cửa :

Cộc, cộc, cộc.

Có tiếng gọi :

– Sơn Du ! Con sao vậy? Mở cửa ẹ đi.

– …

Bà Sơn Phi lo sợ :

– Sơn Du ! Chuyện gì rồi từ từ giải quyết . Con đừng làm mẹ sợ nghe.

– …

– Sơn Du ! Đừng nhốt mình nữa. Ba mẹ biết ép con là một điều không đúng . Thôi thì con đã lớn, hãy làm theo ý mình nếu con thấy là đúng.

Chị Tâm chạy lên :

– Bà chủ à ! Bên nhà, Phi Cường gọi sang nói bà cụ đòi gặp Sơn Du.

– Đó, con nghe thấy chưa? Ba mẹ phải làm sao đây?

– Bà chủ !

Trong Phòng, Sơn Du nói vọng ra :

– Mẹ ! Con thương ba mẹ rất nhiều, con không muốn có lỗi, nhưng con xin mẹ đừng đánh vào tâm lý của con . Đừng đem bà nội Phi Cường ra nhắc nữa. Dù con có thương bà, nhưng con vẫn không giúp được gì đâu. Con quá mệt mỏi rồi, con không muốn gì hết nữa.

– Con đã nói như vậy thì mẹ biết làm gì khác . Chỉ cần thấy con vui, mẹ cũng đủ vui. Sơn Du ! Đừng làm việc gì mà để ân hận về sau nhé !

– Mẹ !

– Bà chủ xuống phòng khách rồi.

– Chị Tâm ! An ủi mẹ giùm em nghe.

– Nếu em sợ bà chủ buồn tì em đừng nhốt mình trong phòng nữa. Như vậy đâu phải là cách giải quyết.

– Chẳng còn cách nào khác đâu chị.

– Thật ra, đừng cho chị là nhiều chuyện . Chị thấy Phi Cường cũng tốt . Sao em không chấp nhận cậu ấy?

Sơn Du thở dài :- Chị không hiểu đâu.

– Đúng . Chị không hiểu. Nhưng chị biết . Hai ngày nay, tôi cho ông bà chủ lắm, ăn ngủ không ngon, lại còn phải lo năn nỉ bên gia đình Phi Cường xin nhận lỗi.

– Chị nói…

– Những gì chị biết, chị đạ nói. Không thích lặp lại đâu.

– Thế gia đình bên đó có làm khó ba mẹ em không ?

– Chắc không . Họ càng tốt, mình càng thấy có lỗi.

– Lỗi gì chứ ? Lỗi là em không chấp nhận hôn nhân à ?

– Không phải. Theo chị được biết là ông bà chủ mang ơn gia đình họ Tăng rất nhiều. Nghe nói ngày xưa ông chủ nếu không nhờ bà cụ ra tay giúp thì có thể đi tù rồi.

– Không thể nào. Chị đừng gạt em.


Old school Easter eggs.