
Bà đang làm gì ở nhà vậy?
– Ở không.
– Sang nhà bà Thắm đi.
– Mấy người qua tui đi. Bên đây có độ ăn nè.
– Thiệt hả ?
– Ai mà gạt người như “ông”
– Thôi mà.
– Gọi mọi người sang liền đi, tui chờ đó.
– Yes.
Sơn Du gác máy, trên môi vẫn còn nụ cười. Đám bạn của cô là vậy đó . Ồn ào, sôi nổi, trẻ con, nhưng rất có tình.
Vừa định quay lưng ra sau xem lại sản phẩn của mình, thì Sơn Du bị gọi. Cô bé phụng phịu đi đến ngồi xuống bên mẹ :
– Có mặt tiện nữ, xin cứ dạy.
ông Hữu Điền nghiêm mặt :
– Con đừng đùa nữa. Ba mẹ muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với con.
Sơn Du nhìn ba rồi nhìn mẹ, khuôn mặt người nào cũng nghiêm trang . Cô bé lẩm bẩm :
– Không nghiêm trọng như vậy chứ ?
Rồi ông Hữu Điền sửa lại gọng kính rồi tằng hắng :
– Năm nay con bao nhiêu tuổi hả Sơn Du?- Dạ, hai mươi hai.
– Đã có bạn trai chưa?
– Không phải chứ ba?
– Con chỉ cần trả lời có hay chưa thôi.
– Chưa.
– Tốt.
Sơn Du chồm lên :
– Chẳng lẽ ba muốn…
ông Hữu Điền ngăn lại :
– Con đừng gấp gáp.
Sơn Du nhăn nhó :
– Ba ơi ! Ba làm cho con hồi hộp chết đi được.
– Con thấy Phi Cường thế nào?
– Thế nào là thế nào? Con chẳng biết trả lời sao. Ba đừng nói với con là ba định gả con cho anh ta nghe.
ông Hữu Điền gật đầu :
– Đúng.
Sơn Du muốn nhảy chổm :
– Ba… nói…
– Con ngồi xuống nhe ba phân tích đây.
Sơn Du cố bình tĩnh :
– Được… được, con muốn biết mọi vấn đề chứ không muốn nhe ba phân tích.
– Sơn Du ! Ba mẹ gả con về nhà họ Tăng là ba mẹ chỉ muốn tốt cho con và muốn con hạnh phúc tôi. Con thấy đấy, xã hội bây giờ đầy dẫy những mưu toan và giả dối. Duy chỉ có gia đình nhà bác Việt bạn thân của ba và Phi Cường là chàng trai lý tưởng mà ba chấm. Ba không bao giờ nhìn lầm người đâu.
Sơn Du nuốt nước miếng :- Thưa ba mẹ, có phải ba mẹ đã từng nói cho con quyền tự do, không muốn ép con vào điều gì mà con không thích không ?
– Phải.
– Vậy hôn nhân là chuyện hạnh phúc cả đời con . Tại sao con không được quyền quyết định ? Lại bắt con láy người mà con không hề yêu thương.
– Sơn Du ! Có thể ba mẹ hơi ích kỷ trong vấn đề này. Nhưng ba mẹ nào mà không muốn con mình hạnh phúc.
Sơn Du cười cay đáng :
– Hạnh phúc gì khi cuộc hôn nhân hoàn toàn dược sắp đạt ? Có phải ba mẹ chỉ biết đến lợi ích cá nhân của ba mẹ thôi phải không ?
– Sơn Du !
Bà Sơn Phi giận run :
– Con đừng hỗn.
– Xin lỗi. Ba mẹ cho con là hỗn, con mất dạy hay có đánh con, con cũng vẫn nói lên tiếng nói của một con người có quyền tự do.
– Sơn Du !
ông Hữu điền chặn lại :
– Em cứ để cho nó nói.
– Thưa ba mẹ, dù biết rằng hình hài này do ba mẹ tạo nên và nuôi khôn lớn . Nhưng không thể vì thế mà ba mẹ quyết định mọi chuyện cho con . Nếu muốn con trả hiếu bằng cách nào cũng được . Chỉ xin ba mẹ đừng lấy hôn nhân ra mà bắt con phải tuân theo. Con không làm điều đó đâu.
– Con muốn chống đối với ba mẹ chứ gì ?
– Con không dám . Xin ba mẹ hiểu cho con . Hai bác bên nhà có thể cưới mộ cô con dâu tốt, giỏi hơn con nhiều mà . Phi Cường có thể chọn một co vợ đẹp và dịu dàng hơn con gấp trăm lần . Thế tại sao họ phải đòi cưới con ?
– Đó là vấn đề đáng nói.
– Con không hiểu.
– Sơn Du ! Con trách ba mẹ, ba mẹ không hề giận con . Nhưng con cần phải biết, con chấp nhận cuộc hôn nhân này là cứu được một mạng người.
– Cứu người? Ba mẹ không đùa với con chứ ? Ai là người mà con càn phải cứu?
Bà Sơn Phi nói thay cho chồng :
– Sơn Du ! Con đã lớn, có ăn học và ít nhiều con cũng hiểu biết . Cho nên con phải suy nghĩ thật kỹ những điều mẹ nói ra sau đây. Từ lúc còn nhỏ, con và Phi Cường đã có hôn ước trước, bởi vì bà nội Phi Cường đã nhận con là cháu dâu ngay từ lúc đó . Theo năm tháng con đã lớn và bà cụ vẫn không quên, bà cụ cứ mãi nhắc ba mẹ hãy tạo cơ hội cho con và Phi Cường tiếp xúc nhau. Thế nhưng cơ hội đó chưa đến thì bà cụ lai ị một căn bịnh ngặt nghèo, khối u trong não. Bác sĩ nói nếu bà cụ không giải phẫu gấp thì sẽ không giữ được tính mạng . Sợ mình mãi mãi không gặp được mặt cháu dâu nên bà cụ mới hối thúc cho hai con làm đám cưới sớm . Và con đã biết lý do vì sao hai bác bên nhà và bà cụ rất yêu thương con, kể cả Phi Cường cũng quan tâm đến con.
Sơn Du bật khóc :
– Không còn cách nào khác sao? Tại sao phải có cuộc hôn nhân này?
Bà Sơn Phi vuốt tóc con gái :
– Ba mẹ và hai bác bàn tính đầu tuần sau, trước ngày bà cụ vào phòng mổ sẽ cho con và Phi Cường làm lễ đính hôn.
Sơn Du lắc đầu :
– Không . Không . Con không chấp nhận.
– Sơn Du ! Con nói con thương bà cụ mà.
– Con thương bà nội, nhưng nhận lời lấy Phi Cường thì con không thể.
– Tại sao?
– Con không bao giờ có tình cảm với ông ta được, con ghét ông ta.
ông Hữu Điền có vẻ giận :
– Đó chỉ là lý do trẻ con.
– Đúng, con trẻ con . Nhưng ba mẹ không thể bắt con hy sinh hạnh phúc của mình vì một người khác, không họ hằng.- Sơn Du ! Cho con ăn học để con nói với ba mẹ vậy đó hả ?
– Xin lỗi ba mẹ, con có hơi quá lời. Nhưng ba mẹ không hề hiểu được cảm giác của con.
ông Hữu Điền đập bàn :
– Cho dù con có cãi như thế nào, nhưng hôn lễ vẫn tiến hành.
– Ba… ba quá độc tài.
Sơn Du bỏ