
g??
Cái chất giọng Hà Nội của hắn nghe cứ nhẹ nhàng mà dễ ghét, tưởng dẫm chân người ta xong xin lỗi mà được chắc, tôi ấm ức…
– Ấy đau lắm không, đông người quá mình không chú ý.
– Không sao… Tôi hằm hằm hất tay kẻ kia ra.
Hắn ta thoáng có chút bất ngờ vì thái độ của tôi bất hợp tác của tôi, rồi cứ thế đứng trân trân nhìn tôi tiến lại hàng thịt nướng mua đồ mà không thèm ngoái lại nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
……………….
Ăn xong 2 xiên thịt chân cũng đỡ đau đôi phần, tôi lò dò đi qua đi lại để tìm chỗ đứng vì bên dưới đông quá không thể chen vào. Cuối cùng tôi cũng tìm được một chỗ khá tốt nhìn rõ sân khấu mà không phải chen lấn để xem các tiết mục biểu diễn giao lưu của hai trường đó chính là trên ban công tầng 2 của dãy nhà A.
– Mày đang ở đâu thế?
– Đang đứng ở tầng 2, mày đi với ai mà tao tìm không thấy.
Tiếng Hồng hét rất to vào điện thoại, ồn ào quá tôi cũng nghe câu được câu mất.
– ừm…thế mày chờ tao nhé, lát về tao bảo…đang bận giao lưu với mấy anh khoa tài chính nữa nha.
– Ừm..được rồi.
– Ừm…okie, chắc tầm tiếng nữa là về thôi, không lâu đâu. Sắp kết trại rồi, đốt xong lửa trại là về thôi ấy mà nhé!!
– Ừm…
Nói hết tôi cúp máy chỉ biết lắc đầu, Hồng đúng là một cô nàng ham chơi có hạng, có người yêu rõ ràng rồi mà vẫn công khai tán tỉnh trai trường khác. Mấy lần tôi nghe thấy Hưng nói cậu ấy phải giúp Hồng nói dối với người yêu, tôi chẳng lạ khi tối nay Hoa có thể sẽ hết mình mà bỏ quên tôi..
Hồng và tôi ở lớp cũng được coi khá thân so với người khác vì hay trò chuyện, lại ngồi cùng bàn, nhưng còn về tình cách thì Hồng và tôi là hai thái cực hoàn toàn không hợp. Tôi ít nói bao nhiêu thì Hồng nói nhiều bao nhiêu, tôi dè chừng trong tình yêu bao nhiêu thì Hồng lại tỏ ra mình dạn dĩ bấy nhiêu. Tôi rụt rè trong các mối quan hệ bao nhiêu thì cô ấy lại bạo dạn đến bất ngờ.
Nếu nói tôi không thích Hồng thì không phải, vì tôi và cô ấy quá khác nhau nên đâm ra có là bạn thì được, còn để thân thiết như tôi và Trà thì lại khó.
Đang miên man suy nghĩ về chuyện bạn bè, bỗng má tôi có gì đó nóng nóng ấm ấm áp sát vào.
– Này, cho mình xin lỗi chuyện vừa nãy.
Tôi hơi sững người quay ra nhìn chàng trai đứng bên cạnh, anh ta rụt tay cầm ly cà phên nóng vừa áp lên má tôi lại mỉn cười hiền lành kiểu thân thiết. Tôi khẽ cau mày lại cố lục tìm trí nhớ xem mình có quen biết gì người đó hay không???
– Ấy có phải bị..tớ dẫm vào chân không…hay tớ nhầm người…
Thấy tôi đơ đơ, cái mặt hằm hằm, anh ta ngập ngừng hỏi trong lo lắng.
– À..ừm… nhớ ra rồi, không phải bạn đã xin lỗi rồi sao.
Tôi nhếch môi nói rồi lại quay ra xem tiếp tiết mục nhạc phía bên dưới.
– Này, mời ấy coi như là chuộc lỗi ha.
– Ừm…cảm ơn.
Anh ấy chìa trước mặt tôi một cốc trà ấm, hơi trà làm mờ một bên kính của anh ấy trông cứ ngô ngố.
– Chân ấy còn đau không?
– Đỡ nhiều rồi.
– Ừm…xin lỗi nhé, thực sự lúc ấy đông quá tôi không cố ý đâu.
– Ừm tôi biết.
Tôi muốn dập tắt luôn sự bèo nhèo của anh nên trả lời ngắn gọn xong luôn.
– Trời có cần khó tình vậy không?
– Sao?
– Tôi hỏi ấy có cần khó vậy không, ít nhất nếu chấp nhận lời xin lỗi của tôi..ấy cũng phải cười lên chứ.
– Sao tôi phải làm thế?
– Thì…đó như kiểu …làm người xin lỗi thấy nhẹ lòng ấy.
– Ừm…..
Nhe răng cho có lệ rồi đóng miệng lại quay đi chỗ khác, tôi tưởng anh ta sẽ biến ngay đi thôi nhưng hóa lại không.
– Ha ha ha… Anh ta bật cười lớn, hai bên lông mày nháy nháy thích thú nhìn tôi như thể sinh vật đột biến gien.
– Cá tính thật đó !!! Mình thấy ấy lên đây từ lúc nãy, thấy quen quen hóa ra là người mình vô tình gây tội, nghĩ mãi xem có nên ra xin lỗi lại lần nữa không. Lúc ấy, bạn mua đồ nhanh quá mình không theo kịp, mình tên Nguyên học khoa kinh tế đối ngoại trường kinh tế, còn ấy tên gì…???
Tôi định không trả lời, mặt vẫn quay lơ đi tỏ vẻ không quan tâm.
– Phép lịch sử thông thường đó, coi như một cơ duyên mà khiến chúng ta gặp nhau đi, bạn bè thôi đừng căng thẳng quá… ấy tên gì??? Nhìn ấy là tớ biết chưa gặp ở trường tớ bao giờ, nên chắc chắn là của trường chủ nhà hôm này rồi.
Nguyên giọng có chút tự đắc chìa bàn tay về phía tôi, miệng nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt như mong chờ hấp háy.
Tôi nhếch mép, từ tốn trả lời…
– Cậu muốn biết thật?
– Ừm, tất nhiên.
– Tên tôi rất đơn giản thôi… nó có nghĩa là tương lai!!! Thế nhé!!!
Nói rồi kiêu hánh quay lưng đi, tôi để lại Nguyên đứng đó dõi theo mình, miệng anh vẫn chưa khép lại nụ cười.
– Tương lai…à … nghe sao xa vời quá..
Phía sau lưng, tiếng Nguyên nhẹ tựa một làn gió.
……………………….
Sương mù lảng vảng trong màn mưa bụi đột nhiên phủ xuống, bên cạnh ánh lửa bật bùng của khu giữa các trại, mọi người chẳng ai buồn mặc áo mưa mà cùng nắm tay nhau đồng thanh đang hát vang “ Nối vòng tay lớn”.
– Rừng núi dang tay nối lại biển xa, ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà