Polly po-cket
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329821

Bình chọn: 10.00/10/982 lượt.

với rượu và đồ ăn nhẹ. Chấn Khang vận bộ vest dài cổ cao, màu đen, trông lịch sự và vẫn phong thái một kẻ cầm quyền… Cậu đi tiếp khách, hầu hết là bạn bè lâu ngày không gặp, là đám thiếu gia quyền quý con trai những vị sừng sỏ, không phải mafia thì là bộ trưởng, thứ trưởng, các nhà lãnh đạo phái chủ chiến.

– Thật sự rất vui vì các vị đã nhận lời mời

– Không có các “ông già” ở đây, toàn huynh đệ ngày xưa nên thoải mái đi. Miễn khách sáo!

– Phải đấy! Coi như bọn tao mới về nước tìm chỗ phá tưng bừng!

– Chúng mày… hàn huyên cho hết tối rồi vào vũ trường. Đêm nay huynh đệ bao hết Pady!!!!

– OKKKKKKKKK!

Khang mỉm cười, ra hiệu cho đám nhạc công đổi không khí. Cậu nâng một li rượu từ khay đồ một cô phục vụ đi qua.

– Vậy được…Tao cũng không giữ lễ nữa… Nâng cốc vì ngày gặp mặt!!!!

– Yo!!!!!!

……

Tiếng nhạc xập xình đầy hưng phấn. Đám các công tử quyền thế tản ra cùng người tình của mình đi thưởng thức vài món nhẹ…

– Người yêu hả? Hàng ngon phết!

– Tao gặp nàng ở Pháp, người Pháp chính gốc đấy.

– Theo mày về nước à?

– Ờ.

– Định chơi bời hay nghiêm túc?

– Chả biết. Ông già không thích thì tao bỏ. Người tình trong nước của tao thì xếp mấy hàng dài. Nhưng nàng ngoại quốc này vẫn đẹp nhất.

– Đẹp nhất trong đám người tình của mày thôi. Hay mày nghĩ đàn bà cái xứ này không có ai đẹp bằng một nàng ngoại quốc?

Bạn khá thân của Chấn Khang hồi trung học – con trai thứ trưởng Bộ Tài chính, với cái vẻ đậm chất dân chơi của một du học sinh, hắn vừa đặt ly rượu ngoại xuống bàn, vừa bĩu môi nhè nhẹ.

– Có thể. Trừ khi mày lôi một em người mẫu diễn viên nào son phấn khắp mặt hoặc động chạm dao kéo…. Còn tao rất tự hào giới thiệu với mày – Hắn rướn người khoác vai cô gái đang đứng cạnh – Người tình của tao là vẻ đẹp tự nhiên 100% của con gái Paris, là một trong năm người đẹp nhất Đại học Harvard!

Chấn Khang một lần nữa liếc lại cô bạn gái của thằng bạn, hơi có vẻ gật gù.

– Đương nhiên tao biết về vụ chơi gái thì tao không bằng mày. Nhưng bạn à, hơi thất vọng vì giờ vẫn chưa được diện kiến người tình của bạn!

– Đang nói về người tình sao? Tao tham gia với?

Một anh chàng dáng cao, vận vest lịch thiệp nhưng tóc nhuộm hoe vàng và một bên tai đeo khuyên, khoác vai một cô gái đang tiến lại.

– Ừm, hình như mày quen nàng ngoại quốc này hơn hai tháng rồi. Hồi nào tao mượn một đêm?

– Cẩn thận cái miệng mày đấy. Quả đấm của tao không nể nang ai đâu!

Chấn Khang lúc này đang để ý cô gái mới xuất hiện cùng thằng bạn, váy dạ tiệc khiêu gợi là điều bình thường nhưng khuôn mặt cô ta với cái vẻ ngang tàn, thỉnh thoảng nhìn xung quanh mới là điều đáng chú ý.

Khang nâng một cốc nước hoa quả lên, ra ý mời… Cô ta liếc một cái rồi giơ tay nâng một ly rượu mạnh lên nhấp một hơi, như để từ chối lời mời ấy. Khang hơi mỉm cười. Cô ta quay sang nói gì đó với người yêu, rồi bước đi luôn, không ngó lại Khang một lần.

– Cô ta không dễ chơi đâu!

Ánh mắt xem xét đầy cao ngạo của Khang vẫn nhìn theo cô gái, cậu đưa tay nhấp một ngụm rượu ngoại.

– Tao lại thích những cô em khó chiều.

– Ừm, thích thì mày cứ tự nhiên. Huynh đệ tao thoải mái mà!

– Tao cũng thích sự phóng khoáng của mày đấy!

– Nhưng ít ra mày cũng nên cho bọn tao thấy mặt người tình của mày chứ? Giấu à?

– Không! Chỉ là… nàng cũng thuộc dạng khó chiều…

– Ha…ha…ha…. – hai thiếu gia bạn Chấn Khang bỗng cười to.

– Tao không biết mày có ý định chiều đàn bà cơ đấy!

– Mày đổi gu à? Xưa nay đám con gái bên mày phải phục tùng mày như quỳ dưới chân ông hoàng kia mà?

– Phải rồi…. nhưng nếu gặp nàng… chúng mày sẽ hiểu.

– Chuyện gì mà vui vậy, các thiếu gia? Em nhập hội được không?

Ba đại thiếu gia cùng quay ra, Yến Chi đang bước đến…

– Oh, đây chẳng phải là con gái cưng của Hoàng Bá Nguyên sao? Lâm Chấn Khang à, tao cũng khâm phục tài “ngoại giao” của mày đấy.

– Xin lỗi. Nhưng em là người muốn kết bạn với anh Khang trước ạ! Thì ra ở đây toàn bạn anh Khang… Không biết có vinh hạnh cho em làm quen? Em là Hoàng Yến Chi… Còn hai thiếu gia đây?

– Rất hân hạnh… anh là Trần Hữu Quân!

– Chào người đẹp! Anh là Dương Chiến.

– Anh chắc là con trai Thứ trưởng Bộ Tài chính? Còn anh là con trai Viện trưởng Viện kiểm sát quốc gia?

– Người đẹp hiểu biết không tệ đâu!

Bỗng… ở một góc bữa tiệc, tiếng xôn xao rộn lên. Cả Chi và mấy đại thiếu gia cùng quay lại nhìn…

Đám đông tản ra… nhường đường cho một người… Chấn Phong đang bước vào..

Tiếng xôn xao vẫn nổi lên… mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Phong. Nhưng tiếng người và tiếng nhạc không làm Phong quan tâm… Cậu vẫn bước, mắt nhìn thẳng, không một lần liếc sang… Giữa những chiếc váy dạ hội khêu gợi, giữa những bộ vest trang nhã, lịch sự của các thiếu gia… Phong chỉ đơn giản với chiếc sơ mi trắng không cài hết khuy, quần jean và chân trần…

– Ai thế? Trông phớt đời khiếp…

– Được mời tới bữa tiệc mà ăn mặc thiếu lịch sự thế này thì….

– Không lẽ là thiếu gia nhà Lâm Chấn?

– Trông không giống Lâm Chấn Khang mà?

Chấn Phong vẫn bước và tai không nghe lọt một lời bình nào về mình… và với sự vô tình, cậu đang tiến đến chỗ người anh Cả…

Cheng…