
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3215023
Bình chọn: 9.00/10/1502 lượt.
ng đến Hoàng Tuyền ta cũng sẽ trốn trở lại tìm nàng.
- Vậy sao?
Nữ nhân kia cúi đầu, dường như là trâm ngâm thứ gì đó trong lòng. Cánh tay đang nắm chặt Tống Tân cũng chậm rãi buông lỏng ra.
Hiện tại trong lòng Tống Tân chỉ có sợ hãi. Nữ nhân này đã không cònphong tình như gió lúc mới gặp mặt, bây giờ nàng giống như một con lệquỷ muốn lấy mạng người vậy. Hiện tại ý tưởng duy nhất trong đầu TốngTân chính là chạy.
Không đợi Tống Tân khai bước, nữ tử kia độtnhiên ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn Tống Tân. Ánh mắt kia giống như làthấy được kẻ thù vậy. Mái tóc chỉnh tề búi ở sau gáy mở tung ra, mái tóc dài bay múa trên không trung, khuôn mặt bị dính đầy máu càng trở lên dữ tợn.
- Chàng gạt ta, chàng đang gạt ta.
Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi giống như ác quỷ nói.
- Chàng sẽ không trở về.
Tống Tân bị bộ dạng của nữ nhân này dọa tới mức mất hồn mất vía. Hiện tạitrong đầu của hắn chỉ nghĩ tới một việc duy nhất đó chính là trốn.
- Chàng là một tên lừa gạt, kẻ lừa đảo!
Thanh âm thê lương của nữ nhân kia từ phía sau truyền tới tai Tống Tân. Khiến cho hắn sợ tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
- Chàng chính là muốn bỏ rơi ta, chàng muốn bỏ rơi ta!
Thanh âm của nữ nhân kia càng thêm giống bệnh nhân tâm thần.
- Không có cửa đâu. Cho dù chết, chàng cũng không thể rời bỏ ta.
Sau đầu truyền đến thanh âm ầm ầm. Giống như là tiếng sắt đang không ngừngcọ xát vào nhau. Tống Tân quay đầu lại nhìn, nữ nhân kia đang bay nhanhtheo giống như là một nữ lệ quỷ vậy. Thanh âm chói tai kia, chính làtiếng nữ nhân kia dùng móng tay không ngừng ma sát xuống đất. Cái móngtay dài chừng một thước lóe lên hàn quang sắc bén.
Hiện tại ýniệm duy nhất trong đầu Tống Tân chính là chạy trối chết. Nói đùa sao,nếu là bị nữ nhân này bắt được, không có gì bất ngờ là nữ nhân kia nhấtđịnh sẽ dùng móng tay băm vằn hắn ra thành thịt vụn.
Nhưng mà nữnhân kia truy đuổi vô cùng nhanh, ngay cả sức lực bú sữa mẹ Tống Tâncũng phải dùng để chạy, nhưng mà vừa chạy được mấy chục thước thì đã bịnữ nhân kia bắt được. Từ trên lưng truyền đến một trận xé rách đau đớn.Tống Tân ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng từ sau lưng hắn chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo.
- Chàng muốn bỏ rơi ta…
Nữ nhân kia cười lạnh hai tiếng. Khuôn mặt cũng có thể xem là thanh tú lúc đầu bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo.
- Ta tình nguyện để chàng chết ở trong lòng của ta.
Tống Tân muốn nói cái gì, cho dù là nói ra những lời cầu xin tha thứ cũngđược. Nhưng mà dù có mở miệng ra thì cũng không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào. Bây giờ việc hắn có thể làm được chính là lăn ở trên mặt đất,không ngừng lui về phía sau.
- Ta muốn moi tim của chàng ra, nhìn xem rốt cuộc trong tim của chàng có ta hay không.
Nữ nhân tóc tai bù xù tru lên, đưa bàn tay đầy móng vuốt đâm vào ***g ngực Tống Tân.
Sau đó Tống Tân liền bị đánh thức. Hồi tưởng lại giấc mộng kỳ dị kia, trong lòng Tống Tân vẫn còn sợ hãi. Hắt châm một điếu thuốc, hung hăng ríthai cái, bình phục lại trái tim vẫn đang nhảy lên kịch liệt bởi vì sợhãi.
- Có thể là gần đây làm việc quá sức.
Tống Tân lắc lắc đầu.
- Lại có thể mơ một giấc mộng kỳ quái như vậy.
Đem giấc mộng kỳ quái không thực tế kia ném ra khỏi đầu, Tống Tân mặc quầnáo vào, chuẩn bị đi làm. Khi đi qua cửa hàng bán đồ dùng cũ kia, khôngnghĩ tới cửa hàng này vẫn đóng chặt cửa. Tống Tân có chút kỳ quái. Nếulà trước kia thì lão béo ấy đã sớm mở cửa tiệm. Có lẽ là bởi vì ông chủgần đây bận việc gì. Tống Tân nhớ tới bộ dáng tiều tụy của ông chủ cửahàng kia, cũng không để ý đến chuyện này nữa.
Đang ngủ say liềngiật mình tỉnh dậy, kéo cái màn ra, bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi.Chủ quán nhìn nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa, hắn không khỏi mừng thầmtrong lòng. Quả nhiên đêm hôm qua nữ quỷ kia không tới phiền hắn nữa,lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy.
Cái loại được giải thoátnày cũng không có chiếm cứ quá lâu trong lòng chủ quán. Hắn biết tuyrằng thoát khỏi nữ quỷ kia dây dưa. Nhưng mà chỉ sợ rất nhanh sau đó,người mua cái bàn trang điểm kia sẽ tìm tới cửa. Dù sao hắn cũng khôngthể giống như người chủ bán trước đây, bán xong một cái thì vỗ mông đimất. Hắn còn có cửa hàng ở nơi này.
Suy nghĩ hồi lâu, chủ quáncắn chặt răng. Thế thì lão tử cũng chạy lấy người, mua bán ở đâu cũng là làm ăn. Chỉ có bị nữ quỷ kia ám là không thể chạy thoát. Chủ quán cầmcái điện thoại lên, bắt đầu gọi tới sàn giao dịch bất động sản.
Giá cả không cao, hơn nữa chủ quán lại vội vã bán đi, cho nên tất cả đềucảm thấy vui vẻ. Người mua thì nhặt được tiện nghi, chủ quán thì trongthời gian ngắn thu xếp hết thảy mọi thứ, cái gì có thể đổi thành tiềnmặt thì đổi luôn. Cho nên chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, chủquán liền ngồi xe lửa rời khỏi thành phố này. Mặc dù là trong thời gianngắn ngủi, nhưng đối với chủ quán mà nói, cái cảm giác kia quả thựcchính là một ngày dài bằng một năm. Hắn rất sợ Tống Tân sẽ tới tận cửađể trả hàng lại, sợ nữ quỷ kia buổi tối sẽ lại đến tìm hắn dây dưa.Nhưng mà hoàn hảo là những điều hắn lo lắng cũng không có phát sinh.Ngồi ở trên xe lửa, thấy cái biển