XtGem Forum catalog
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324260

Bình chọn: 8.5.00/10/426 lượt.

hi đã chết đi sống lại.

- Tiểu Hựu, còn
chuyện gì thì cậu nói thẳng với Hạ Thụ đi! Kế hoạch này là do cậu ấy
nghĩ ra, tớ chỉ giúp cậu ấy thôi. Khi nào cậu ấy tỉnh lại, cậu cứ hỏi
cậu ấy đi nhé. - Dương Sinh dường như cũng biết suy nghĩ của tôi, quay
người đi ra khỏi phòng bệnh, dành lại cho hai chúng tôi một không gian
riêng.

Tôi cảm kích nhìn theo anh, vẫn chưa tỉnh dậy từ niềm vui
quá lớn. Cho tới khi tiếng cánh cửa đóng lại, tôi mới chầm chậm quay vào ngồi xuống bên giường bệnh của Hạ Thụ, nhẹ nhàng áp đầu mình lên ngực
anh, dùng bàn tay ấm áp của mình ôm trọn lấy thân hình anh.

Anh ở bên tôi thật gần.

Tôi có thê cảm nhận được nhịp tim ổn định của anh, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm rồi. Những giọt nước mắt mừng vui rơi ra, thấm ướt má tôi, thấm ướt cả tấm chăn đắp trên người anh.

Trong lúc đang mơ màng, tôi
cảm nhận thấy có một đôi tay đang nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve,
sau đó tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn:

- Hựu Diệp, em đè làm đau anh.

Nghe thấy giọng nói ấy, tôi chớp mắt, cố gắng bằng mắt mình nhìn rõ hơn một
chút, ngẩng đầu lên nhìn Mạ Thụ không biết đã tỉnh từ lúc nào, ánh mắt
thoáng một tia vui mừng.

Ánh mắt anh nhìn tôi thật dịu dàng, không giống như vẻ xa lạ và lạnh lùng ngày hôm qua, khiến tim tôi đập mạnh.

- Hạ Thụ, anh tỉnh rồi...

Hai tay tôi bị anh nắm chặt, cả người tôi dính sát vào người anh. Anh buông lỏng tay phải ra, dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Cảm giác này tuyệt quá, tôi thậm chí còn nghi ngờ là mình đang nằm mơ. Nhưng hơi thở của Hạ Thụ đã ập tới, ấm nóng và chân thực.

- Tiểu Hựu, sao em hay khóc thế? Lần này anh không sao cả, nhưng bệnh của anh có thể tái phát bất cứ lúc nào, nói không chừng có ngày nào đó bệnh nặng thật thì em nhất dịnh phải kiên cường hơn. - Vào lúc tôi vẫn đang
hoang mang, bàn tay của anh từ từ dừng lại, vòng ra sau lưng tôi, ôm lấy tôi. Tôi đứng không vững, đổ ập lên người anh, nghe thấy tiếng nói của
anh vang lên.

- Không đâu, Hạ Thụ. Anh là người tốt, chắc chắn sẽ sống rất lâu. - Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những câu nói thiếu tự tin
như thế lại được phát ra từ miệng anh, nên hơi kinh ngạc. Nhưng câu nói
của anh lại một lần nữa làm đau trái tim tôi, bất giác hai tay tôi siết
chặt lại. - Anh còn có em, có em ở đây, anh sẽ không sao dâu.

-
Anh biết tình hình sức khỏe của mình mà. Có một câu nói lẽ ra anh phải
nói với em từ lâu, mặc dù hôm nay không khí xung quanh không tốt lắm
nhưng em có muốn nghe không? - Giọng nói của anh quyến rũ như bầu trời
đầy sao.

- Anh nói đi. - Tôi vội vã gật đầu, ghé sát đầu vào vai anh.

- Tiểu Hựu, anh thích em...

- Hả?

Câu nói của anh khiến tôi tưởng rằng mình nghe nhầm, vội vã mở lớn mắt muốn nhìn anh thật rõ, nhưng lại bị anh ôm chặt, chỉ nhìn thấy vách tường
trắng xóa.

- Anh nói anh thích em. - Tôi có thể cảm nhận được anh đang từ từ cúi xuống, đôi môi nóng ướt của anh chạm lên tóc tôi, ôm
chặt tôi trong lòng anh, sức mạnh đó như muốn siết tôi vào lòng, khiến
tôi cau mày vì đau. - Những câu này nếu hôm nay anh không nói thì sợ sau này không còn cơ hội nữa.

Anh thích tôi à!

Hạ Thụ thích tôi à!

Tôi không dám tin vào tai mình, không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Mặc dù lúc trước tôi cũng thầm hy vọng có một ngày Hạ Thụ sẽ thích tôi,
nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cái mơ ước nhỏ bé đó lại có ngày thành
hiện thực. Anh thích tôi, tôi thực sự vui lắm, tôi nên vui mừng tới nỗi
hét to mới đúng, nhưng tôi lại rơi những giọt nước mắt đau lòng. Giống
như có một hòn đá đè nặng trong tim tôi, nặng nề, khiến tôi không thở
nổi.

Ông trời đã cho chúng tôi yêu nhau, vì sao lại bắt chúng tôi phải đối diện với sinh ly tử biệt...

Tôi càng ôm anh chặt hơn, dường như làm thế thì có thể giữ anh ở mãi bên
cạnh mình, không cần lo lắng có một ngày nào đó anh đột ngột bỏ đi.

- Hôm đó anh xin lỗi. - Giọng nói của anh lại vang lên bên tai tôi.

Hôm đó?

Câu nói của anh khiến tôi khựng lai, nhưng ngay lập tức tôi hiểu là anh
muốn nói gì. Chính là hôm anh đã quát lên và đuổi tôi đi.

- Hôm
đó em tới thăm anh, thực ra anh vẫn tỉnh táo. Anh thấy em bị Mỹ Nguyệt
với mẹ anh bắt nạt, lẽ ra định giúp em, nhưng anh biết, anh càng tốt với em thì họ càng giận dữ, thế nên chỉ đành giả bộ không quen em, đuổi em
ra ngoài. Hơn nữa hôm trước đó Dương Sinh tới thăm anh đã nói với anh
chuyện của Mễ Liệt, khi đó bọn anh đã thảo luận kế hoạch đối phó với Mỹ
Nguyệt rồi. Cho nên khi đó anh tương kế tựu kế, để cô ta tưởng rằng anh
đã bị lời nguyền khống chế nên mới có thể triển khai được kế hoạch sau
này.

Thì ra là thế...

Tôi đột nhiên thấy xấu hổ vì đã
trách cứ bản thân và Hạ Thụ ngày hôm đó. Mọi việc Hạ Thụ làm đều là vì
tôi, anh chỉ không muốn tôi bị tổn thương mà thôi, sao tôi cớ thể trách
cứ anh được?

- Khi đó sau khi em đi anh đau lòng lắm, sợ em một
mình xảy ra chuyện