Snack's 1967
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324280

Bình chọn: 9.00/10/428 lượt.

nên đành lén gửi tin nhắn cho Dương Sinh, bảo cậu ấy
tới bảo vệ em.

Nghĩ lại cái dáng vẻ đau đớn không buồn sống của
mình ngày hôm đó, khóe mắt tôi lại cay cay, nhưng không muốn để anh thấy tôi khóc nữa, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, để nước mắt chảy
ngược vào trong.

- Cả chuyện hôm qua em tới thăm anh, em biết là
anh muốn ôm lấy em thế nào không? Nhưng anh không thể... không thể để Mỹ Nguyệt phát hiện ra được. Hơn nữa anh biết, nếu em giúp anh thực hiện
nguyện vọng thứ ba thì em sẽ bỏ đi, cho nên anh đành giả bộ không quen
em, để ép em ở lại.

- Hạ Thụ, sao mà anh ngốc thế... - Nghe anh
nói, tôi vô cùng cảm động, nhưng cũng cảm thấy buồn vì những việc mà anh làm, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh, nhìn đôi mắt sâu như biển cả của
anh. - Em chỉ quay về thế giới đồ chơi mà thôi, chứ có phải là không gặp nhau được nữa đâu. Nói không chừng có ngày nào đó em sẽ có thể quay về
bên cạnh anh.

- Không! - Tôi vừa nói xong, anh đã trừng mắt nhìn
tôi. - Anh không muốn chỉ thi thoảng mới được gặp em, anh muốn em ở bên
cạnh anh mãi mãi! Hơn nữa bệnh tình của anh có thể trị khỏi được, chỉ là bác sĩ nói phẫu thuật hơi nguy hiểm thôi. Nhưng vì em, cho dù phải chịu đựng nỗi đau phẫu thuật và mạo hiểm với tính mạng của mình, anh cũng
sẵn lòng. - Anh thực sự không muốn phải mất em. Khi nói câu này, bàn tay anh đặt lên vai tôi, nhìn tôi đầy kiên định, nói rõ ràng từng chữ, rất
nghiêm túc, dường như đang hứa với tôi một lời hứa sinh tử.

Nhìn
anh nghiêm túc như thế, tôi không biết nên làm thế nào để từ chối, chỉ
có sự vui mừng và cảm động. Tôi không muốn anh phải chịu bất cứ sự nguy
hiểm nào, cũng không muốn rời xa anh, nên chỉ đành tạm gật đầu:

- Hạ Thụ, em sẽ ở lại bên cạnh anh, chỉ cần đó là nguyện vọng của anh thì em sẽ giúp anh hoàn thành. Em tin ca phẫu thuật chắc chắn sẽ thành
công!

Nghe tôi nói vậy, trên mặt anh dần dần nở một nụ cười rạng
rỡ như ánh nắng mặt trời. Anh chầm chậm nhắm mắt lại, ghé sát vào tôi,
hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi.

Tôi cũng nhắm mắt lại, thấp thỏm chờ đợi nụ hôn của anh in dấu lên môi tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người Hạ Thụ thích lại là tôi. Hình bóng vẫn xuất hiện trong đầu anh chính là tôi.

Là tôi, đã giúp anh thoát khỏi sự khống chế của lời nguyền.

Tôi mang lòng cảm kích vô hạn với số phận, ôm chặt lấy anh, tưởng rằng mình đã hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, nhưng lại bị một âm thanh nho
nhỏ ngăn lại.

- Ưư...

Hạ Thụ rên lên mấy tiếng. Tôi vội
vàng buông tay ra nhìn anh, quả nhiên thấy lông mày anh thoáng cau lại,
gương mặt có vẻ đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi.

- Hạ Thụ, anh sao thế? Lại đau đầu à? - Tôi dưa tay ra lo lắng lau những giọt mồ hôi trên trán anh.

- Anh không sao, gần đây ngày nào cũng bị phát tác một, hai lần, không sao đâu. - Hạ Thụ cười với tôi.

- Có phải hôm nay anh vẫn chưa uống thuốc không?

Ánh mắt tôi dừng lại chỗ đống thuốc đặt ở đầu giường, vội vàng cầm lên đặt
vào tay anh, rồi cầm một cái cốc đi ra ngoài lấy nước.

- Tiểu Hựu, anh không muốn... - Anh bỗng dưng gọi giật tôi lại.

- Hả? - Bước chân tôi dừng lại, quay đầu nhìn anh, thấy tay anh đang
chống lên giường, định ngồi dậy. - Hạ Thụ, anh định làm gì thế? Chẳng
phải đầu anh lại đau sao? Còn không mau nằm xuống.

Thấy anh không chịu nghe lời tôi, tôi đành quay lại ấn anh xuống giường, nhưng thấy anh nói đứt quãng:

- Anh không uống thuốc này đâu... Đây là thuốc giảm đau có tác dụng phụ, uống vào sẽ thành kẻ ngốc đấy.

- Anh lo nhiều thế làm gì, nếu không uống thì anh còn ngốc hơn. - Tôi
lườm anh một cái, ép anh phải nằm xuống rồi hung dữ nói, trong câu nói
của tôi tràn ngập sự quan tâm, nhưng cũng thật ngọt ngào. - Anh nằm đây
nhé, em ra ngoài lấy nước cho anh.

Thấy tôi rất kiên định, anh chỉ đành gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.

Ánh mắt tôi càng thêm dịu dàng. Một Hạ Thụ bướng bỉnh và không chịu nghe
lời mới chính là anh thực sự. Tôi vui mừng vì anh không còn núp mình
trong cái vỏ lạnh lùng và xa cách nữa, vì anh đã cho tôi đi vào thế giới của anh.

Nếu thời gian có thể dừng lại ở ngày hôm nay thì tốt biết mấy.

Khóe miệng tôi nở một nụ cười, đi ra khỏi phòng, tới lấy ít nước ấm ở máy
nước. Đang định quay người lại đi vào thì bỗng dưng có một người đứng
sau lưng khiến tôi giật nảy mình, bước chân khựng lại, cái cốc trên tay
suýt nữa thì rơi xuống đất.

Mễ Liệt không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, ánh mắt lặng lẽ nhìn tôi có vẻ gì đó thật khó hiểu.

Nhìn cậu, tôi định thần lại, thay vào cho mình một vẻ mặt thật thoải mái,
đang định lên tiếng thì đã thấy cậu nói trước, ánh mắt lấp lánh vẫn
không hề thay đổi:

- Nguyện vọng cuối cùng của Mỹ Nguyệt là phẫu thuật của Hạ Thụ thất bại.

- Vì sao? Sao cô ta có thể làm thế? - Câu nói của cậu khiến tôi giật
mình, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất, nước nóng bắn lên quần tôi,
nhưng tôi hoàn toàn không h