Disneyland 1972 Love the old s
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324184

Bình chọn: 7.5.00/10/418 lượt.

tới
nhà anh, lúc ăn cơm tôi đã hỏi anh có phải cố ý nấu những món ăn khó
nuốt như thế để báo thù tôi không. Không ngờ là vì anh mất vị giác.

Một nỗi xấu hổ dâng lên trong tim tôi.

- Hạ Thụ, xin lỗi, lúc trước tôi chẳng biết gì cả. - Tôi nhớ lại những
đĩa thức ăn rất đẹp mắt, nếu không tận tâm chuẩn bị thì sao nó có thể
đẹp như thế? Vậy mà tôi chỉ vì mùi vị của nó mà quên đi sự nỗ lực và tâm ý của anh.

Lúc trước tôi thường không chịu ăn cơm, còn lén đổ
thức ăn anh làm đi, chắc chắn là đã làm tổn thương anh sâu sắc lắm! Tôi
luôn nói sẽ bảo vệ anh, không cho bất cứ người nào làm tổn thương tới
anh, nhưng người đầu tiên tổn thương anh lại chính là tôi! Những giọt
nước mắt ân hận lại một lần nữa dâng lên, tôi thậm chí còn không biết
nên đối diện với anh như thế nào.

- Giờ thì cô biết rồi chứ, để
xem sau này cô còn dám lãng phí thức ăn của tôi nữa không? - Hạ Thụ gằn
giọng nhìn tôi, nhưng bàn tay lại dịu dàng lau khô những giọt nước mắt
trên mặt tôi.

- Không đâu, không đâu. Tôi xin thề, sau này tôi sẽ ăn sạch sẽ thức ăn do anh làm! - Tôi giơ tay phải lên trịnh trọng thề,
phút chốc cảm thấy được ăn thức ăn do Hạ Thụ làm là việc hạnh phúc nhất
trên thế giới.

Trên mặt Hạ Thụ nở một nụ cười rạng rỡ, khiến gương mặt nhợt nhạt của anh thêm chút sinh khí.

Tôi cố gắng bắt mình phải cười tươi hơn cả anh, nhưng khóe mắt vẫn cay cay, cảm động tới rơi nước mắt. Hạ Thụ nói cho tôi biết chuyện anh bị mất vị giác có phải là vì anh không còn phòng bị tôi nữa, sẵn sàng mở lòng với tôi rồi không? Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi càng thêm vui vẻ.

Mất vị giác chắc chắn là một việc rất đau khổ, tôi là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ, có trách nhiệm phải bảo vệ sức khỏe cho anh.

- Hạ Thụ. - Tôi nghĩ ra một biện pháp, mặc dù trong lòng tôi không muốn
nói biện pháp này ra, nhưng vì hạnh phúc của Hạ Thụ, tôi vẫn kiên quyết
nói.

- Tôi có thể giúp anh chữa bệnh, để anh trở thành một người
khỏe mạnh. Anh coi việc chữa khỏi bệnh là nguyện vọng thứ ba của anh
được không?

- Nguyện vọng thứ ba... - Ánh mắt anh nhìn tôi thoáng thay dổi. Tôi tưởng rằng anh chỉ do dự một lát rồi sẽ đồng ý, dù sao
thì cũng chẳng có ai không muốn một cơ thể khỏe mạnh. Nhưng không ngờ
anh chỉ dừng lại giây lát, sau đó quả quyết nói, - Không cần.

- Vì sao?

Nghe anh từ chối, trong giọng nới của tôi không giấu vẻ kinh ngạc.

- Sức khỏe của tôi... rất tốt, không cần. - Hạ Thụ chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối luôn.

Vì sao? Anh không muốn nợ tôi ân tình sao? Trong lòng tôi bỗng dưng thấy rất buồn, giữa chúng tôi thì ra xa lạ như thế sao?

- Hoàn thành nguyện vợng thứ ba là cô có thể rời đi đúng không? - Hạ Thụ
dường như biết là tôi đang nghĩ gì, bỗng dưng buồn rầu hỏi.

Cái
gì? Anh không muốn chia tay tôi nên mới từ chối? Tim tôi bỗng đập nhanh
hơn. Chẳng nhẽ anh cũng giống như tôi, không muốn chia tay nhau sao?

- Hạ Thụ, anh không muốn chia tay tôi đúng không? - Tôi run giọng hỏi.

- Ừm, đúng thế, mất đi một con thú cưng có thể bắt nạt được thì thật đáng tiếc. - Hạ Thụ bối rối đưa tay lên xoa mũi, nói rất khẽ.

Thú
cưng? Lần đầu tiên tôi nghe anh nói từ này mà không nổi giận, ngược lại
còn thấy như có hàng ngàn đóa hoa nở trong lòng mình. Hạ Thụ cũng không
muốn chia tay tôi!

Muốn được ở bên nhau mãi mãi, không muốn chịu
đựng giây phút chia li, đây chính là tình cảm mà tôi dành cho Hạ Thụ.
Tôi muốn ngăn chặn cái suy nghĩ ấy trong đầu mình, nhưng cho dù tôi ngăn cản thế nào thì suy nghĩ ấy vẫn đi sâu vào từng tế bào trong tôi.

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng càng thêm rực rỡ, chiếu vào phòng qua cánh cửa
kính, hắt lên gương mặt của Hạ Thụ. Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng
đẹp như một bức tượng của anh chìm trong ánh mặt trời ấm áp khiến người
ta say mê.

Hình như tôi... thực sự thích anh rồi.

Thích tới mức không thể cứu vãn được nữa.

Cuối cùng cũng đã có kết quả kiểm tra của bệnh viện, điều khiến tôi kinh
ngạc là nguyên nhân dẫn tới những cơn đau đầu của Hạ Thụ không phải là
tác dụng của lời nguyền mà là vì di chứng của vụ tai nạn xe. Bởi vì khối máu tụ trong đầu anh chèn lên dây thần kinh khiến anh bị đau đầu như
thế.

Di chứng sau vụ tai nạn và bị lời nguyền khống chế, cái nào
đáng lo hơn nhỉ? Tôi không biết, bởi vậy khi biết sự thực này, tâm trạng của tôi vô cùng phức tạp. Cho dù thế nào thì tôi cũng phải vội vàng
chạy tới bệnh viện để thăm Hạ Thụ.

Mấy hôm nay vì người nhà anh
đã mời cho anh một bác sĩ chuyên phụ trách chăm sóc nên tôi phải tránh
mặt đi. Nhưng thi thoảng tôi vẫn có thể tới thăm anh với tư cách bạn của Hạ Thụ, chắc là cũng không nguy hiểm gì!

Khi tôi tới phòng bệnh đụng ngay phải Mỹ Nguyệt cũng đang đi tới.

Thấy tôi, trong mắt cô ta thoáng nét kinh ngạc, nhưng lập tức đổi ngay sang vẻ mặt châm biếm:

- Là cô à? Tới thăm Hạ Thụ sao? Nhưng giờ tốt nhất là cô nên tránh đi, bố mẹ Hạ Thụ rất phản cảm với người sống chun