Polly po-cket
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 9.00/10/415 lượt.

AF421 to New
York is now boarding at Gate Six.

Lúc này, trong loa vang lên tiếng của phát thanh viên. Thụy Huệ đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, mỉm cười nhìn tôi:

- Hạ Thụ, tớ đi đây, có thể nói hết những điều trong lòng ra với cậu trước khi đi làm tớ vui lắm. cảm ơn vì đã tới tiễn tớ.

- Chờ chút! Thụy Huệ, tớ tới sân bay tìm cậu không phải là để tạm biệt,
tớ muốn nói với cậu, cho tới giờ tớ vẫn rất thích cậu, tớ hy vọng cậu có thể ở lại.

- Thấy Thụy Huệ sắp đi, tôi lo tới mức quên cả thân phận của mình, vội vàng chạy ra nắm lấy tay cô.

Thụy Huệ dường như giật mình trước hành động của tôi, sau đó trong mắt lướt nhanh một tia nghi ngờ:

- Hạ Thụ, cậu nói gì? Cậu thích tớ? Cậu có thực là Hạ Thụ không?

Chết rồi, với tính cách của Hạ Thụ thì tuyệt dối không tùy tiện hét lên rồi
còn giữ Thụy Huệ lại như thế! Tôi sốt ruột quá nên quên mất, vội vàng bỏ tay cô ra, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc nhìn cô:

- Thụy
Huệ, tớ chỉ vì quá kích động nên mới mất kiềm chế. Như thế chẳng phải có thể chứng minh được tình cảm dành cho cậu sao? Thụy Huệ, xin hãy ở lại
đi, tớ thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu với cậu.

Đầu tiên Thụy Huệ tỏ ra kinh ngạc, sau đó bật cười:

- Nếu cậu thực sự thích tớ thì đã liên lạc với tớ. Còn nhớ lần trước tớ
gọi điện thoại cho cậu không? Khi tớ biết cậu không có nhà, thực ra tớ
đã thở phào nhẹ nhõm. Tớ muốn biết cậu có chủ động liên lạc với tớ
không, nhưng mà cậu không làm thế. Khi đó tớ nghĩ, chắc là cậu cũng như
tớ, vẫn còn hoài nghi tình cảm của mình, thế nên mới không liên lạc với
tớ. Hạ Thụ, hôm nay cậu làm thế chỉ là phút kích động nhất thời thôi. Tớ dã đi ra khỏi tình cảm này rồi, tớ hy vọng cậu cũng thế.

- Không phải như thế, Thụy Huệ, cậu nghe tớ nói...

Cái ôm của Thụy Huệ đã ngắt ngang lời tôi, cái ôm rất nhẹ, tôi không cảm nhận được tình yêu cô dành cho Hạ Thụ.

- Hạ Thụ, có thể cậu vẫn chưa thoát ra được khỏi chuyện trước kia, nhưng
tớ đã ra đi rồi. Khiến cậu bị tổn thương, tớ cũng rất buồn, tớ thực sự
hy vọng cậu đừng sống trong thế giới của riêng mình nữa, hãy dùng trái
tim để cảm nhận mọi thứ đi. Chúc cậu hạnh phúc. - Nói xong mấy câu đó
bên tai tôi, Thụy Huệ nở nụ cười chân thành.

Thụy Huệ...

- Tớ phải đi đây, Hạ Thụ. Cậu tới tiễn tớ, tớ vui lắm. - Câu nói cuối
cùng của Thụy Huệ đã đặt dấu chấm hết cho bức tranh tình cảm của hai
người. Cuối cùng, tôi không thể giữ cô lại.

Tôi không biết còn có thể nói gì, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn cô đi vào cổng đăng ký. Những người
bên cạnh đi lướt qua tôi, âm thanh huyên náo dường như không thể thu hút được sự chú ý của tôi.

Kết thúc như thế có phải là thứ mà Hạ Thụ muốn nhìn thấy không? Tôi không thể nào khống chế được tình cảm của
Thụy Huệ, cô đã không còn thích Hạ Thụ nữa rồi, thế nên mới có thể thản
nhiên bỏ đi như thế. Nhưng Hạ Thụ thì sao? Thụy Huệ đi rồi, tôi tới nơi
nào để giúp anh tìm được “tình yêu chân chính” đây? Lời nguyền của anh
làm thế nào mới giải trừ được đây?

Đúng rồi, Hạ Thụ giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, không biết tình hình thế nào rồi. Tôi lại nhìn theo
Thụy Huệ đã sắp khuất khỏi tầm mắt tôi, đành bất lực nắm tay rồi quay
người đi ra khỏi sân bay.

Hạ Thụ, xin lỗi, tôi không hoàn thành được tâm nguyện của anh, tôi lại thất bại rồi...

Mang theo tâm trạng bất an, tôi tới bệnh viện nơi Hạ Thụ nằm. Vội vã hỏi y tá phòng bệnh của Hạ Thụ, tôi đẩy cửa bước vào.

Trước mắt tôi, mọi thứ đều có màu trắng toát.

Trên chiếc giường trắng là Hạ Thụ với gương mặt tái nhợt, đôi môi anh không
một chút huyết sắc, mím chặt vào với nhau. Tôi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống, chầm chậm đưa bàn tay run rẩy của mình ra, sờ khẽ
lên hàng lông mày rậm của anh như muốn giúp anh trút bỏ mọi nỗi buồn.

- Hạ Thụ, cô ấy đi rồi... - Các ngón tay tôi chầm chậm trượt xuống gò má
lạnh băng, cả người tôi bị bao vây trong tâm trạng tự trách, - Tại tôi
không tốt, tôi không thể khuyên cô ấy ở lại. Tôi thực sự quá vô dụng,
chẳng làm tốt việc gì cả. Thấy anh bị lời nguyền khống chế mà không thể
cứu anh, giờ ngay cả một nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thể
giúp anh hoàn thành, tôi hoàn toàn không có khả năng làm yêu tinh Lời
ước của anh.

Nói mãi, tôi nghẹn ngào không thành tiếng, ánh mắt nhòe đi vì nước.

- Ngốc quá, có gì mà phải khóc, tôi đã chết đâu. - Bỗng dưng giọng nói trầm trầm của Hạ Thụ cất lên trong căn phòng vắng.

Tôi lập tức lau nước mắt rồi nhìn anh, thấy anh đã mở mắt tự bao giờ, trên gương mặt tái xanh là một nụ cười dịu dàng.

Tôi vui mừng nhào tới:

- Hạ Thụ, anh thấy thế nào? Để tôi đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh.

- Không cần đâu, tôi không sao. Cô vừa khóc gì đấy? Khó nhọc lắm tôi mới
ngủ được mà bị tiếng khóc của cô đánh thức, cô thực sự rất là phiền phức đấy. - Mặc dù Hạ Thụ đang oán trách tôi nhưng lại có vẻ rất vui.

- Tôi đâu biết là anh đang ngủ, tôi chỉ cảm thấy mình t