Polly po-cket
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324160

Bình chọn: 8.5.00/10/416 lượt.

hật vô dụng, không thể giúp anh giữ Thụy Huệ lại nên mới khóc. Ai dà, tôi không nên nói
những câu kích thích anh vào lúc này, anh cứ coi như chưa nghe thấy nhé, khi nào anh khỏe rồi tôi sẽ kể cho anh. - Tôi vội vàng bịt tai anh lại, lo lắng nói.

Lúc này mà nói với anh là Thụy Huệ đã đi thì chắc chắn anh sẽ ngất đi vì xúc dộng mạnh mất.

- Quá muộn rồi, tôi đã nghe thấy rồi. - Hạ Thụ gạt tay tôi ra, nhìn vào
mắt tôi và hỏi. - Thụy Huệ nói gì với cô? Tôi muốn biết ngay bây giờ.

Tôi lắc đầu nguây nguậy:

- Giờ anh phải nghỉ ngơi thật khỏe, khi nào anh tỉnh dậy tôi sẽ nói.

- Không được. Nếu cô không nói cho tôi thì chắc chắn là tôi không ngủ nổi đâu. Cô nói đi, tôi không yếu đuối như thế đâu. - Hạ Thụ dùng tay giữ
chặt cái đầu bị tôi lắc mạnh quá tới chóng cả mặt.

Tôi khó xử cúi đầu xuống, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự kiên trì của anh, lí nhí nói:

- Thụy Huệ nói không thích anh, hơn nữa tình cảm của anh dành cho cô ấy
cũng không sâu sắc như thế, bởi vậy nên hai người mới bỏ lỡ nhau, mới
không tỏ tình với nhau. Tôi nói với cô ấy là anh thích cô ấy, xin cô ấy
đừng đi. Nhưng cô ấy nói đó chỉ là một phút nhất thời thôi, còn nghi ngờ thân phận của tôi. Hạ Thụ, có phải là tôi rất thất bại không?

- Đúng là rất thất bại. - Hạ Thụ cau mày nói nhỏ.

Hu hu, tôi biết là anh sẽ nghĩ thế mà, nhưng anh nói ra như thế vẫn khiến tôi thấy thật buồn.

- Tôi nói với cô từ trước rồi, tình cảm tôi dành cho cô ấy không sâu sắc
như thế, vì sao cô cứ kiên quyết đòi giữ cô ấy lại? Ngay cả Thụy Huệ còn biết tôi đang nghĩ gì, vậy mà cô lại không tin lời tôi nói, như thế
không phải là thất bại sao? - Hạ Thụ xoa đầu tôi an ủi, giọng nói có vẻ
bất lực.

Hả? Hạ Thụ thực sự không thích Thụy Huệ sao?

Tôi
nhìn anh bằng con mắt nghi ngờ, nhưng trong đáy mắt đen sâu thẳm của anh chỉ có sự chân thành và phẳng lặng, hoàn toàn không có chút gì là buồn
bã. Nói như thế là anh thực sự không lừa tôi.

- Nhưng nếu đã không thích Thụy Huệ thì vì sao còn bắt tôi tới sân bay gặp cô ấy. - Tôi thấy hơi khó hiểu.

- Chẳng phải là cô nói rồi sao? Tôi nên gặp cô ấy, nói rõ ràng mọi
chuyện, để không để lại nỗi nuối tiếc cả đời. Tôi muốn nói cho cô ấy
nghe suy nghĩ của tôi, để đặt một dấu chấm hết cho tình cảm của chúng
tôi. - Hạ Thụ ngước lên trần nhà. - Cô quậy như thế chắc chắn là khiến
Thụy Huệ khó xử lắm!

Tôi đỏ bừng mặt, cảnh tượng câu xin Thụy Huệ ở sân bay lúc trước lại xuất hiện trong đầu tôi. Hình như tôi đã làm
hỏng mọi việc, hơn nữa còn hoàn toàn hiểu lầm ý của Hạ Thụ, thực sự là
thất bại trong mọi thất bại...

- Hạ Thụ, xin lỗi, tôi làm thế
chắc chắn là Thụy Huệ sẽ cảm thấy cô ấy đang làm tổn thương anh, sau này càng không liên lạc với anh nữa.

- Bỏ đi, tôi sẽ giải thích với
cô ấy. Huống hồ cô cũng không đến nỗi thất bại lắm, ít nhất thì cô cũng
giải tỏa được khúc mắc trong lòng cô ấy, tôi cũng hiểu đưực suy nghĩ của cô ấy, giờ tôi với cô ấy đều có thể thoát khỏi những ám ảnh trong lòng. - Hạ Thụ có vẻ thảnh thơi như vừa trút được một gánh nặng.

-
Thật không? Hạ Thụ, tôi không hoàn toàn làm hỏng việc à, tôi vẫn có ích
cho anh à? - Tôi vui mừng nắm chặt tay anh, nhiệt tình hỏi.

- Ừm. Nguyện vọng thứ hai của tôi cô đã hoàn thành rồi, tôi còn phải cảm ơn
cô. - Hạ Thụ không hề đùa, giọng nói của anh rất chân thành.

- Tốt quá!

Nghe anh trả lời như vậy, trái tim nặng nề nãy giờ của tôi như được nạp thêm năng lượng, yêu tinh cà rốt Hựu Diệp lại sống lại rồi! Hơn nữa, nghe
anh nói không thích Thụy Huệ, trong lòng tôi còn thấy vui thầm nữa cơ!
Tôi cúi đầu nhìn anh, bỗng dưng nhận thức ra tay mình vẫn đang nắm chặt
tay anh, mặt đỏ bừng, vội vàng bỏ tay ra.

Bàn tay anh mềm xuống, rơi phịch xuống giường, phát ra cả âm thanh. Anh khẽ hừ một tiếng.

- Ôi, anh không sao chứ? - Thấy mình lại khiến anh bị thương, tôi nhìn anh cúi đầu. - Xin lỗi.

Trán anh nổi gân xanh, nhưng vẫn nén đau, lắc đầu.

Tôi lập tức cười với anh. Đúng lúc này, tôi nhớ ra khi Thụy Huệ nói chuyện với tôi về việc Hạ Thụ từng bị tai nạn xe, bèn hỏi:

- Hạ Thụ, ngày trước có phải anh bị tai nạn xe không?

Tôi vừa nói xong đã thấy ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng phức tạp. Ánh mắt đen láy nhìn chòng chọc vào tôi, một hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Ừm.

- Thì ra Thụy Huệ nói thật à. Có bị nghiêm trọng lắm không? Thụy Huệ hỏi
thăm tình hình của anh, nhưng tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc tới chuyện
tai nạn cả.

- Không có gì. Vụ đó sau khi Thụy Huệ đi không lâu,
giờ đã hồi phục lại rồi, chỉ vì bị thương ở đầu, làm tổn thương tới thần kinh nên tôi bị mất vị giác thôi. - Hạ Thụ nói rất đơn giản, cứ như thể vụ tai nạn xe đó không xảy ra với anh vậy.

Mất vị giác? Thế còn bảo là không nghiêm trọng sao?

Câu nói của anh khiến tôi sửng sốt, phút chốc nhớ lại những món ăn anh làm
cho tôi, khiến tôi vừa ăn mà vừa muốn nôn. Tôi còn nhớ lần đầu tiên