Old school Easter eggs.
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324144

Bình chọn: 8.00/10/414 lượt.

y tế đưa Hạ Thụ lên xe.

- Chờ chút, Hựu Diệp... sân bay... - Hạ Thụ đã mất đi ý thức bỗng dưng nắm chặt tay tôi, miệng lẩm bẩm mấy tiếng.

- Hạ Thụ, anh tỉnh rồi à? Hạ Thụ! - Tôi vui mừng gọi tên anh, nhưng anh
vẫn không mở mắt, chỉ không ngừng gọi tên tôi và sân bay.

- Tôi
biết rồi, anh muốn tới sân bay gặp Thụy Huệ phải không? Anh yên tâm đi,
tôi nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của anh. Anh đừng lo. - Tôi nắm
chặt tay anh.

Chiếc xe cứu thương từ từ lăn bánh, tôi dõi mắt
nhìn theo, cho tới khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi, vẫn thấy
nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng. Tôi muốn ở bên Hạ Thụ, cùng anh chiến
đấu với sự tấn công của lời nguyền. Nhưng tôi là yêu tinh của anh, tôi
phải hoàn thành mọi nguyện vọng của anh.

Tôi đọc khẽ một câu thần chú, trong chớp mắt đã tới sân bay. Đi ra từ một góc khuất, cái gương
to lớn soi rõ hình dáng tôi, đó là hình dáng của Hạ Thụ.

Muốn
hoàn thành nguyện vọng của Hạ Thụ thì chỉ có một cách, đó là biến mình
thành anh, thay anh đi gặp Thụy Huệ. Thay anh giữ Thụy Huệ lại? Tôi nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của Hạ Thụ, bởi vì cô chính là tia hy
vọng cuối cùng để cứu giúp Hạ Thụ.

Tới cửa đăng ký, tôi nhanh
chóng nhìn thấy một cô gái cao ráo với chiếc áo khoác ngoài màu trắng
đứng cách đó không xa. Thụy Huệ thật hoàn mĩ, khi gặp lại cô một lần
nữa, tôi bất giác lại thấy tự ti. Cô mới là người nên đứng bên cạnh Hạ
Thụ, còn tôi bất quá chỉ là một con yêu tinh khác loài, chỉ là một vị
khách qua đường trong cuộc sống của Hạ Thụ mà thôi.

Vì tình yêu
hoàn mĩ của Hạ Thụ, tôi cố nén cảm giác đau nhói nới trái tim, hít thật
sâu một hơi, chậm rãi đi về phía cô. Tôi càng gần có thì càng thấy căng
thẳng, tim mình bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực.

- Thụy Huệ... - Tôi cố gắng bắt chước giọng nói của Hạ Thụ, gọi tên cô.

Thân hình Thụy Huệ thoáng run rẩy rồi quay phắt đầu lại, trong ánh mắt là vẻ kinh ngạc không dám tin.

- Hạ Thụ... - Thụy Huệ gọi khẽ cái lên ấy, hàng lông mi dài khẽ chuyển động. - Sao cậu lại tới?

- Tớ nghe nói cậu sắp đi. - Tôi ngượng nghịu mở miệng, không dám nhìn
thẳng vào mắt cô, nhưng để cô không nghi ngờ, tôi vẫn cố thu hết dũng
khí dể nhìn cô.

Thụy Huệ đột nhiên nhìn tôi bật cười, trong nụ cười đó có cảm giác gì như được giải phóng, nhưng dường như là u buồn:

- Tốt quá, Hạ Thụ, trước khi tớ đi có thể gặp được cậu, thật là tốt quá.
Tớ vẫn không dám liên lạc với cậu, ngay cả hôm qua muốn nói cho cậu biết tin tớ sắp đi, tớ cũng không dám gọi điện thoại. - Thụy Huệ có vẻ tự
trách, giọng nói của cô thoáng run rẩy.

- Thực ra tớ cũng vậy.
Nghĩ rất lâu có nên tới gặp cậu không, nhưng cuối cùng tớ vẫn quyết định tới, bởi vì tớ thực sự rất thích...

- Tớ biết, tâm trạng của cậu cũng giống như tớ! - Thụy Huệ đột nhiên ngắt lời tôi. - Những lời này
lẽ ra tớ phải nói với cậu từ lâu, nhưng thực ra tớ quá yếu duối, chỉ
biết trốn chạy, tưởng rằng không gặp cậu thì coi như là chưa từng làm
tổn thương tới cậu. Thực sự xin lỗi, thực ra hôm đó tớ thất hứa không
phải vì gia đình, mà là tớ đột nhiên phát hiện ra, thực ra tớ không yêu
cậu. - Thụy Huệ dường như đã dùng toàn bộ sức lực của mình để nói những
lời này, nói xong, mặt cô tái nhợt, nhìn tôi đầy xấu hổ.

- Cậu,
cậu nói cậu không thích tớ? - Tôi bàng hoàng, sao Thụy Huệ lại không
thích tôi được? Không đúng, không thích Hạ Thụ mới đúng? Không thể nào,
tuyệt đối không thể nào! Nếu như thế thì Hạ Thụ chẳng phải quá đáng
thương sao?

- Xin lỗi, Hạ Thụ. Một năm nay cuối cùng tớ cũng nghĩ thông rồi, tớ không thích cậu, còn cậu, nếu tớ đoán không nhầm thì tình cảm dành cho tớ cũng không sâu sắc như thế, thế nên tớ chờ rất lâu vẫn
không có lời tỏ tình của cậu, mà sau khi tớ đi, cậu cũng không liên lạc
với tớ nữa.

Tôi đứng như trời trồng, Thụy Huệ nới những câu y như Hạ Thụ nói! Nói như thế thì những gì mà Hạ Thụ kể cho tôi nghe là thật? Tình cảm mà anh dành cho Thụy Huệ không sâu sắc như thế...

Nhưng mà không đúng, nếu Hạ Thụ không thích Thụy Huệ, vậy thì người xuất hiện trong đầu anh là ai? Có thể họ đều tưởng rằng mình không thích nhau,
nhưng thực ra là thích thì sao?

- Đúng rồi, Hạ Thụ, lần này tớ về nghe nói cậu bị tai nạn xe, giờ sao rồi? - Thụy Huệ đột nhiên nhớ ra, bèn quan tâm hỏi.

- Tai nạn xe? - Tôi khựng lại. Lúc trước Hạ Thụ bị tai nạn sao? Vì sao tôi không biết nhỉ?

- Tớ... tớ không sao rồi. Cậu xem, chẳng phải giờ tớ vẫn khỏe sao? - Trước ánh mắt dò hỏi của Thụy Huệ, tôi dành nói dối.

Như thế chắc là không sao nhỉ! Tôi chưa bao giờ nghe Hạ Thụ nhắc tới chuyện anh bị tai nạn, có lẽ là không nghiêm trọng lắm.

- Thế thì tốt. - Thụy Huệ yên tâm gật đầu.

Ai da, giờ không phải là lúc nói chuyện tai nạn, tôi nên thuyết phục Thụy Huệ ở lại mới đúng chứ.

- Các hành khách đáp chuyến bay AF421 tới New York chú ý, máy bay sắp cất cánh, xin mời tới cửa số 6 làm thủ tục đăng ký. Flight