
lo lắng khuyên anh.
Anh dường như bừng tỉnh bởi tiếng hét của tôi, cuối cùng hạ quyết tâm:
- Được rồi!
Tâm trạng tôi phút chốc trở nên thật phức tạp, không biết là nên vui hay
nên buồn, nhưng tôi vẫn để lộ nụ cười vui vẻ, giục anh mau chóng chuẩn
bị. Tôi kéo tay anh chạy ra khỏi chung cư bằng tốc độ nhanh nhất, đón
một chiếc taxi rồi đi về phía sân bay.
Xe chạy rất nhanh, tôi
nhìn đồng hồ, mới 9:30’, chắc chắn là có thể tới kịp. Hạ Thụ bên cạnh
dường như rất lo lắng, hai tay nắm chặt, mày cau tít lại, đôi mắt nhìn
chăm chăm về phía trước.
- Đừng lo, chúng ta sẽ tới kịp! - Tôi đặt tay lên tay Hạ Thụ, an ủi anh.
Khi anh quay lại nhìn tôi, tôi đang định mỉm cười với anh thì bỗng dưng
taxi dừng lại. Tôi ngạc nhiên nhìn về phía trước, cảnh tượng trước mắt
khiến tôi sững sờ.
- Xảy ra chuyện gì thế? - Hạ Thụ lo lắng nhìn tôi.
- Tắc đường rồi! Tôi đoán là tắc rất xa, nhìn chẳng thấy đầu đâu cả. - Viên tài xế thở dài.
- Sao lại tắc đường? Con đường tới sân bay lẽ ra phải rất thuận tiện mới
đúng chứ. - Tôi nhìn đoàn xe rồng rắn nối đuôi nhau trên đường, lo lắng
như kiến bò trên chảo.
- Không biết, tôi lái xe bao nhiêu năm, chưa bao giờ tắc trên đường này, hôm nay là lần đầu tiên. - Viên tài xế bất lực thở dài.
Con đường chưa bao giờ tắc đường sao lại tắc đúng vào hôm nay? Trong lòng
tôi có một dự cảm không lành, chẳng nhẽ là Mễ Liệt? Tôi nhớ ra những
điều mà hôm qua Mỹ Nguyệt nói với tôi, bắt tôi giúp ngăn cản Thụy Huệ và Hạ Thụ gặp nhau, cho dù tôi từ chối thì cô ta cũng bắt Mễ Liệt giúp,
chắc chắn đây là trò quỷ của Mễ Liệt!
- Làm thế nào? Chúng ta thực sự không kịp được sao? - Khóe mắt tôi lăn ra những giọt nước mắt không cam chịu.
- Không, chúng ta vẫn còn cách. - Hạ Thụ đột nhiên nói, - Xuống xe!
Tôi tròn mắt nhìn anh dúi tiền trả tài xế rồi kéo tôi xuống xe. Chúng tôi
len lỏi qua dòng xe cộ trên đường, cuối cùng tới bên một bụi cỏ ở ven
đường.
- Hạ Thụ, anh định làm gì? - Tôi hét muốn rách cả cổ họng giữa những tiếng còi xe chói tai.
- Hựu Diệp, cô có thể dùng phép thuật biến chúng ta tới sân bay không? - Hạ Thụ trầm giọng hỏi tôi.
- Đương nhiên là có thể. Nhưng theo quy định, tôi không thể tùy tiện dùng phép thuật với con người, trừ phi người đó là chủ nhân của tôi, và tôi
thực hiện phép thuật vì đó là nguyện vọng của người đó. - Tôi nói cho
anh biết quy định của thế giới yêu tinh.
Còn nhớ lúc trước Hạ Thụ từng nói, anh không cần nguyện vọng của tôi, đó là thứ mà một người cao ngạo như anh thấy coi thường. Giờ đây vì Thụy Huệ, anh sẵn sàng từ bỏ
sự cao ngạo của mình sao?
- Được rồi, vậy thì nguyện vọng thứ hai của tôi là cô hãy đưa tôi tới sân bay gặp cô ấy. - Hạ Thụ nhìn vào mắt
tôi, kiên quyết nói.
Trái tim tôi một lần nữa vang lên tiếng vỡ
như thủy tinh, vì địa vị của Thụy Huệ trong lòng anh mà tôi bất giác
thấy đố kỵ, nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn rất hoàn mĩ.
- Được, chủ nhân của tôi, tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của anh. - Nói xong,
tôi khẽ chuyển động tay phải, miệng lẩm bẩm đọc một câu thần chú. Mặc dù lúc này trong lòng tôi đang vô cùng buồn bã.
Đúng lúc này thì Hạ Thụ bỗng dưng ngã xuống trước mặt tôi.
- Hạ Thụ, anh sao thế? - Tôi vội vàng dừng lại, làn khói trắng bắt đầu nổi lên xung quanh lập tức tan biến.
Tôi quỳ xuống đất đỡ Hạ Thụ dậy, thấy mặt anh tái nhợt, gương mặt đẹp bắt đầu co rút vì đau đớn.
- Hạ Thụ, anh không sao chứ? Có phải anh lại đau đầu không? - Thấy anh
chẳng nói lời nào, đau đớn tới mức như sắp chết đi, nước mắt tôi rơi lã
chã, đưa tay ra nắm chặt tay anh.
Đầu anh chầm chậm cử động,
dường như đang trả lời câu hỏi của tôi. Một bàn tay khác của tôi đang
tìm kiếm trong túi áo anh, cuối cùng cũng thấy cái điện thoại đi động,
vội vàng vồ lấy nó như vớ được cọng cỏ cứu mạng, gọi số cấp cứu của bệnh viện.
- Xin chào, có phải bệnh viện không? Ở đây có người sắp
ngất rồi. - Điện thoại vừa thông, còn chưa nghe thấy tiếng ở bên kia,
tôi đã sợ hãi nói nhanh.
- Chào cô, xin cô đừng lo, hãy cho tôi biết cô ở đâu! - bên kia điện thoại vang lên tiếng một cô gái rất hiền lành.
- Cái gì... Đây là đâu? - Nghe câu hỏi của người ta, tôi càng nóng lòng
như lửa đốt, vội vã quay đầu nhìn Hạ Thụ, phát hiện ra hình như anh đã
ngất đi. Cũng may ông trời chiếu cố cho tôi, bên cạnh có biển tên dường, tôi vội vàng đọc tên đường cho cô gái rồi cúp điện thoại, đứng ở vệ
đường, tay cầm điện thoại của Hạ Thụ, lo lắng nhìn xung quanh.
Làm thế nào? Làm thế nào?
Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp tình huống này, nhưng đây là lần đầu
tiên tôi thấy Hạ Thụ đau đầu tới mức ấy, khiến anh phải ngất đi.
- Hạ Thụ, anh tỉnh lại đi, nói chuyện với tôi đi chứ! - Tôi ra sức lay
anh dậy, nhưng mắt anh vẫn nhắm nghiền, cả người co quắp lại.
Đúng vào lúc tôi đang khổ sở rơi nước mắt thì xe cấp cứu chạy tới. Tôi vội vàng giúp nhân viên