XtGem Forum catalog
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324120

Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.

tôi nắm lay anh
chặt tới đâu thì vẫn không thể khiến nó ấm áp hơn. Bàn tay tôi áp chặt
lên mu bàn tay anh, bất giác run rẩy.

Trái tim anh cũng lạnh lẽo như thế sao?

Tôi rùng mình, anh chầm chậm quay đầu lại nhìn tôi, một bàn tay khác đặt
lên tay tôi, dường như muốn rút lấy chút hơi ấm cuối cùng. Khóe miệng
anh nở một nụ cười mơ hồ, khiến gương mặt tiều tụy của anh thoáng chốc
tràn đầy sinh khí.

- Hựu Diệp, cảm ơn cô. - Câu nói của anh khiến tôi ngẩn ngơ, đang định hỏi thì đã nghe thấy anh nói tiếp, - Cảm ơn cô
tối qua đã khuyên tôi, để tôi biết rằng có những chuyện không thể trốn
tránh được mãi mà cần phải dũng cảm đối mặt.

Tôi sững sờ nhìn nụ cười nở trên gương mặt anh, không dám tin vào những gì anh nói.

- Hạ Thụ, hay nói cách khác, anh đã quyết định đi gặp Thụy Huệ?

- Ừm. - Hạ Thụ kiên định gật đầu.

Hòn đá đè nặng trong tim tôi cuối cùng cũng được hạ xuống:

- Hạ Thụ! Dáng vẻ anh ban nãy làm tôi sợ quá, anh biết không hả? Tôi còn
tưởng anh nghĩ cả đêm mà vẫn không thông, nếu thế thì sự cố gắng của tôi là vô ích rồi!

- Chỉ là cả đêm qua tôi không ngủ được nên hơi
mất tinh thần thôi. Cô xem, tôi đang định gọi điện cho cô ấy đây, còn
không thể chứng minh là tôi đã nghĩ thông sao? - Hạ Thụ huơ huơ cái điện thoại trước mặt tôi.

Tôi nhìn rõ hai chữ Thụy Huệ trên màn hình
điện thoại của anh, mặc dù nói với mình là nên vui, nhưng cái màn hình
trước mặt tôi sao bỗng trở nên chói mắt quá.

- Hạ Thụ, anh thực
sự quyết định rồi sao? - Tim tôi như thắt lại, có một cảm giác khó nói
thành lời, chỉ cảm thấy sự khó chịu đang chuyển dộng trong tim, luồn
lách trên mọi tế bào của cơ thể tôi.

- Tôi thực sự hạ quyết tâm
rồi. Lần này tôi sẽ không trốn tránh nữa, có một số câu hỏi tôi đã muốn
hỏi cô ấy từ lâu, chắc chắn cô ấy cũng có rất nhiều điều muốn nói với
tôi. Giống như cô nói ấy, nếu không nắm chắc cơ hội íần này, có thể tôi
sẽ phải nuối tiếc cả đời. - Hạ Thụ trầm tư nhìn chiếc điện thoại.

Tôi cố kìm chế cảm xúc khó chịu trong lòng, ánh mắt khích lệ:

- Hạ Thụ, cố lên, tôi luôn ủng hộ anh!

Tôi đưa tay ra làm một biểu tượng “cố lên”, cố gắng đứng thẳng lưng nhìn anh.

Nhưng cho dù tôi cố gắng cười thì trong lòng vẫn như muốn khóc, chẳng hiểu sao khóe mắt lại nóng lên.

Hạ Thụ, hôm nay sau khi gặp Thụy Huệ, anh sẽ hiểu tình cảm của mình dành
cho cô ấy, anh sẽ quay về bên cô ấy, sống một cuộc sống hạnh phúc. Khi
đó anh còn nhớ tới con yêu tinh Lời ước bé nhỏ là tôi không? Nhưng cho
dù sau này như thế nào thì bây giờ tôi vẫn phải kiên quyết đẩy anh đi,
tôi biết, như thế là tốt nhất cho anh!

Qua đôi mắt đã nhòe, tôi
nhìn anh áp chặt cái điện thoại lên tai, cố gắng để mình không chớp mắt, không rơi nước mắt. Tôi mím chặt môi, hơi cúi đầu xuống, nhân lúc anh
không để ý, dùng tay áo lau khô những giọt nước trong mắt, rồi lại vội
vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lông mày anh khẽ cau lại, bàn tay từ từ buông thõng. Khi tôi nhìn vào màn hình điện thoại, cuộc trò chuyện
đã kết thúc, chỉ còn lại mấy hình vẽ màu đen buồn bã đang nhảy múa trên
đó.

- Sao thế? - Nhìn sắc mặt anh, tôi bỗng thấy bất an, căng
thẳng nhìn vào đáy mắt anh, không muốn bỏ lỡ bất cứ sự thay đổi tâm
trạng nào ở anh.

Đôi mắt đen láy của anh thoáng qua một tia nuối liếc, giọng nói trầm buồn vang lên bên tai tôi:

- Không ai nghe điện thoại, không biết có phải vì không muốn nhận điện
thoại của tôi không? - Anh hơi cúi đầu, mấy sợi tóc mái dài che khuất
biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được sự thất
vọng ở nơi anh.

- Không phải đâu, không phải đâu, chắc chắn là vì sân bay ồn quá nên cô ấy không nghe thấy. Hạ Thụ, anh đừng nghĩ thế,
chắc chắn không phải là cô ấy cố ý đâu. Nếu đã thông báo cho anh thời
gian bay thì chắc chắn là muốn gặp mặt anh mà. - Nhìn anh như vậy, tôi
hơi lo, đưa tay ra định an ủi anh, nhưng bàn tay lại cứ lơ lửng mãi trên không.

- Cô ấy thông báo cho tôi biết? Ai bảo với cô thế? Tôi
biết tin này từ bạn của mình mà, Thụy Huệ không hề liên lạc với lôi. -
Hạ Thụ nói khẽ.

Thụy Huệ không liên lạc với Hạ Thụ? Hôm qua chẳng phải cô ấy nói sẽ gọi điện thoại cho anh sao? Chẳng nhẽ cô ấy vẫn không có dũng khí đối diện với Hạ Thụ? Tôi thất vọng thở dài. Không được, nếu cứ như thế thì chắc chắn Hạ Thụ sẽ lại thu mình vào với cái vỏ bảo vệ,
niềm tin mà khó khăn lắm anh mới xây dựng được sẽ sụp đổ mất.

- Cô còn chưa nói cho tôi biết, sao cô lại biết chuyện của Thụy Huệ?

- Chuyện này không quan trọng! Hạ Thụ, chúng ta tới thẳng sân bay tìm cô
ấy đi! Tôi biết cô ấy bay chuyến 11 giờ, có thể là vì cô ấy sắp lên máy
bay rồi nên tắt máy. Giờ vẫn còn thời gian, chúng ta đi mau thì còn kịp.

Tôi không muốn anh biết chuyện Mỹ Nguyệt, nên cố tình giấu anh. Hạ Thụ hình như không ngờ tôi sẽ đề nghị như thế, trong mắt thoáng một tia do dự.

- Hạ Thụ! Đã tới nước này rồi, anh không thể bỏ cuộc được! - Tôi