pacman, rainbows, and roller s
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323950

Bình chọn: 8.5.00/10/395 lượt.

phần là cảm giác tự trách. Hạ Thụ không phải là người như thế,
anh rất lương thiện, chắc chắn là anh thực sự lo lắng lới sự an toàn của tôi, nhưng lời nguyền đã đão lộn trái tim anh, biến tất cả mọi tâm
trạng thực sự của anh đều dồn về phía Mỹ Nguyệt. Nếu cứ tiếp tục như
thế, Hạ Thụ sẽ biến thành một người máu lạnh, thậm chí còn trở thành món đồ chơi trong tay Mỹ Nguyệt!

- Hạ Thụ... - Tôi lo lắng gọi một
tiếng, thấy anh không có phản ứng gì, tôi lại thu hết dũng khí nói tiếp. - Tôi có chuyện muốn nói với anh. Sau này anh tránh xa Mỹ Nguyệt một
chút, tôi cảm thấy cô ấy hơi kỳ quái...

Mễ Liệt đã không chịu giúp tôi thì tôi chỉ đành dựa vào sức mạnh của bản thân để thuyết phục Hạ Thụ tránh xa Mỹ Nguyệt thôi.

Nghe thấy tên Mỹ Nguyệt, hai hàng lông mày của Hạ Thụ cau tít lại, anh bắt
đầu nhìn tôi từ đầu đến chân, giống như đang cố tìm hiểu xem mục đích
của tôi là gì.

- Cô đang nói gì thế? - Tôi cảm nhận được rõ ràng
vẻ giận dữ toát lên trong ánh mắt anh, giọng nói cứng ngắc khiến tôi hơi sợ hãi.

- Tôi nói... - Tôi hít sâu vào một hơi, để mình có thêm
chút dũng khí yếu ớt, - Sau này anh tránh xa Mỹ Nguyệt một chút, cố gắng phòng bị cô ta. Còn về nguyên nhân...

Tôi còn chưa kịp nói xong đã bị Hạ Thụ lạnh lùng cắt ngang lời:

- Tôi không muốn nghe cô nói xấu Mỹ Nguyệt trước mặt tôi. Cô có tư cách
gì để bảo tôi phải tránh xa một ai đó? Chỉ có cô, chẳng phải tôi đã nói
cô không được tự ý đi ra ngoài sao? Lại còn đi hẹn hò với Dương Sinh
nữa. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, không được gặp Dương Sinh
nữa!

Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn tôi sẽ cãi nhau một
trận với Hạ Thụ vì sự ngang ngược của anh, nhưng lúc này, đứng trước
thái độ cố chấp ấy, tôi lại chẳng nói được lời nào. Tất cả những điều
này đều không phải suy nghĩ thực sự của anh, anh mới là người đáng
thương nhất, không thể là chính mình, không thể khống chế được tư tưởng
và ý thức của mình. Anh càng nổi giận thì tôi lại càng tự trách mình,
tôi chẳng giúp được gì cho anh, chỉ có thể nhìn anh bị lời nguyền khống
chế...

Bỗng dưng, tôi phát hiện ra gương mặt hằn học của anh trở
nên cứng đơ, ánh mắt giận dữ nhìn tôi cũng dịu dàng hơn nhiều. Sau đó
tay anh từ từ đưa lên, áp nhẹ lên mặt tôi.

Hạ Thụ làm sao thế? Tôi kinh ngạc nhìn các động tác của anh, cho tới khi bàn tay anh lau khóe mắt tôi, để lại một vệt nước.

Nước mắt! Là nước mắt sao? Anh nhìn thấy nước mắt của tôi, sau đó tâm trạng đột nhiên thay đổi!

Lúc tôi còn đang thẫn thờ nhìn các ngón tay anh, anh đột nhiên như tỉnh
lại, rụt vội tay về, trốn tránh ánh mắt của tôi, đi vào phòng mình, chỉ
để lại cho tôi một ánh mắt hoài nghi.

Khóe mắt tôi vẫn còn vương
lại hơi ấm từ bàn tay anh, tôi bất giác nở một nụ cười an ủi. Hạ Thụ vẫn chưa hoàn toàn bị lời nguyền không chế! Anh vẫn có ý thức của mình,
phần con người lương thiện, dịu dàng trong anh vẫn đang chống chọi lại
với lời nguyền. Tôi phải có lòng tin vào anh, và có lòng tin ở chính
mình, tôi nhất định sẽ giúp anh chiến thắng lời nguyền của Mễ Liệt!

Để bảo vệ sức khỏe, tôi biến nhỏ lại rồi chui vào phòng mình, bắt đầu
nghiên cứu phương án tác chiến để đánh bại Mễ Liệt. Lúc này, cửa phòng
của Hạ Thụ bỗng dưng mở ra. Qua cánh cửa sổ nhỏ, tôi nhìn thấy anh từ
phòng đi ra, trong tay cầm thứ gì đó, che che giấu giấu, có vẻ không
thoải mái.

Anh lúng túng đi tới trước phòng tôi, cũng không nhìn
tôi ở trong đang làm gì, ném thứ đồ trong tay ngay trước cửa phòng rồi
quay lưng bỏ đi mất. Kỳ lạ, anh ta tỏ ra thần bí thế để làm gì?

Tôi tò mò mở cửa ra, thấy một cái chăn có thêu ren màu xanh lam, trên đó còn những bông hoa nhỏ nữa, vô cùng xinh đẹp.

Mắt tôi lập tức sáng lên, sung sướng nhảy ra ôm cái chăn vào quấn quanh người mình, suýt chút nữa thì chết ngạt.

Còn có cả ren! Có vẻ rất ấm áp.

Tôi đưa tay ra sờ tấm chăn, chất lụa mềm thấm qua bàn tay rồi đi vào trái
tim tôi, thấy tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Tôi ôm cái chăn nhìn Hạ Thụ
sắp đi vào phòng, hét lên với anh:

- Hạ Thụ, cảm ơn anh lắm lắm!

Nói thực lòng, trong suốt tuần này, chưa lúc nào tôi thấy anh tốt như thế!

- Trời trở lạnh rồi, không đắp thêm chăn mà bị cảm lạnh lại bắt tôi phải
chăm sóc cho cô. Tôi chẳng rảnh như thế! - Hạ Thụ gượng gạo nói một câu
rồi đóng cửa phòng lại.

Một Hạ Thụ hay xấu hổ đã quay lại rồi.
Lúc nào anh nghĩ tới việc chuẩn bị cho tôi một chiếc chăn nhỉ? Khoảng
thời gian này anh hẹn hò với Mỹ Nguyệt suốt, nhưng vẫn chu đáo mua chăn
cho tôi, anh vẫn rất quan tâm tới tôi, hơn nữa sự quan tâm này vượt quá
cả sức mạnh của lời nguyền!

Tôi có thêm tự tin! Chủ nhân của tôi
đối với tôi tốt như thế, sao tôi có thể để âm mưu của Mễ Liệt và Mỹ
Nguyệt thành hiện thực được? Hạ Thụ, anh yên tâm di, tôi nhất dịnh sẽ
dốc toàn lực ra giúp anh, để anh quay về với cuộc sống bình thường!

Hôm sau, tôi bò dậy từ sớm, vừa nghĩ xem sau một giấc ngủ, liệu Hạ Thụ có
lại trở nên lạnh lùng