Old school Easter eggs.
Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326402

Bình chọn: 10.00/10/640 lượt.

nghèo khó

-Uhm. Rất lý tưởng…nhưng đó là…

-Trường học. Tôi đã trao đổi với chính quyền ở đây sẽ dời trường học đi

-Uhm. Nơi này chỉ cần đầu tư một cách nghiêm túc chắc chắn sẽ mang lại một món lợi lớn

-Anh nói đúng

Ring…ring…chuông điện thoại của Chính An

-Là ngài Hàn Bá, lãnh đạo cấp cao của huyện này

-Uhm. Nghe xem ông ta cần gì

-Alo. Chính An nghe…uhm…vâng…thế nhé! – Tắt điện thoại Chính An quay sang hắn – Hàn Bá nghe nói chủ tịch xuống đây nên có ý mời dùng cơm

Hắn cười nhạt, tin hắn đi xuống đây chưa hề tiết lộ ra bên ngoài vậy mà ông ta nhanh thật

-Cậu thay mặt tôi tiếp ông ta được rồi. Tôi đi một vòng xem

-Nhưng mà…

-Cứ nói tôi có việc đột xuất nên không thể đi được, cậu cứ đi khi về hãy gọi cho tôi

-Dạ. Vâng

Chính An chào hắn rồi ra xe đi đến điểm hẹn cùng Hàn Bá. Hắn đi xem cảnh vật xung quanh khu dự án, xung quanh toàn cây xanh nhìn đâu cũng thấy một màu xanh mướt…hắn hít một hơi thật sâu…lâu rồi mới có cảm giác thoải mái thế này…cứ thế hắn bước đi mà không hay mình đã đi khá xa, xa khỏi vùng màu xanh và giờ hắn đang trên bãi cát, đang nghe từng tiếng gió thổi và sống đập vào…

-Haha đuổi theo anh đi haha – Thằng bé chạy trước nhưng ánh mắt lại quay về phía cô bé đuổi theo sau

Ầm…thằng bé va vào ai đó và té ngã, một cái chau mày quay lại nhìn

-Huhu

-Con có sao không? – Hắn ngồi xuống đỡ thằng bé đứng lên, phũi phũi cát dính trên quần áo thằng bé

-Dạ, không sao

-Anh hai sao anh khóc? Chú này ăn hiếp anh hai hả? – Cô nhóc chống nạnh nhìn hắn, bất giấc hắn giật mình…tại sao nhìn ánh mắt cô bé, cách nói chuyện của cô bé làm hắn hình tượng đến nó

-Không có…anh hai bị té

-Lêu lêu…vậy mà cũng khóc. Chú con cám ơn chú

Hắn cảm thấy cô bé con này thật thú vị, vừa hùng hổ với hắn xong giờ lại rất đáng yêu

-Hai con tên gì? Nhà ở đâu?

-Con tên Bảo Bảo

-Còn con là Bối Bối

-Bảo Bối à?

-Dạ. Mẹ nói hai anh em con chính là Bảo Bối của mẹ hihi. Còn chú tên gì? – Cô bé thật dễ thương

-Chú là Thiên Du

Vừa mới gặp hai đứa nhóc nhưng sao hắn có một cảm giác gì đó thật đặc biệt

-Chú đẹp lắm – Cô bé khen, hắn phì cười – Sao chú lại cười, chú chú thấy con có đẹp không?

-Bối Bối không đẹp bằng anh hai

-Chú chú nói xem con với anh hai ai đẹp hơn

Hắn lại phì cười làm hai cô cậu thật khó hiểu, cậu nhóc thì chau mày nhìn hắn còn cô nhóc thì khoanh tay chờ đợi câu trả lời…một hành động nhỏ của hai cô cậu làm hắn một phút đứng hình…

-Chú sao chú không trả lời – Bối Bối thúc

-Cả hai đều đẹp, đều đáng yêu hết được chưa? – Hắn véo má hai đứa

-Chú chú có máy chụp hình không? Chụp tụi con đi – Bối Bối kéo kéo cánh tay của hắn, máy chụp hình làm gì hắn có ở đây, hắn lôi chiếc điện thoại trong người mình ra

-Đây là gì vậy chú? – Bảo Bảo

-Đây là điện thoại…cũng có thể chụp hình được

Hắn mở camera lên chụp hình cho hai cô cậu, hai cô cậu tha hồ tạo dáng trước ống kính, hắn cũng tham gia vào và màng tự sướng của cả ba bắt đầu, hình ảnh Bảo Bảo chu môi, hình ảnh Bối Bối le lưỡi…tất cả đều được hắn ghi lại cả.

-Hihi đẹp quá, anh hai cũng đẹp, Bối Bối cũng đẹp

-Uhm, phải chi có mẹ chụp chung ha

-Chú ơi! Chú về nhà tụi con chơi đi, lát nữa chụp hình cho mẹ con với…mẹ con đẹp lắm – Bối Bối kéo tay hắn

Gì vậy? Hắn xuống đây là vì công việc chứ có phải đi chơi đâu mà hai đứa nhóc này cứ kéo hắn mãi thế này

-Đi đi chú – Bối Bối lại kéo tay hắn

-À…hôm khác chú đến được không bây giờ cũng trễ rồi, chú phải về

-Không chịu…không chịu…chú đi về với tụi con đi – Cả hai cô cậu níu kéo làm hắn thật không biết phải làm sao

-Thôi được rồi, nhà tụi con ở đâu để chú đưa về

-Dạ…đi chú, đằng kia 

@

Bảo Bảo chạy trước, Bối Bối đuổi theo sau, hắn nhìn hai đứa trẻ này….không biết tại sao vừa gặp mà hắn lại có cảm tình với chúng rồi

-Bà ơi, dì ơi… - Bảo Bảo, Bối Bối gọi to, hắn đứng bên ngoài nhìn vào ngôi nhà trước mắt mình, một ngôi nhà nhỏ chỉ lớn hơn phòng ngủ của hắn một chút

-Gì thế Bảo Bảo? – Mẹ Thanh Nhã và cả Thanh Nhã cũng đi ra xem có chuyện gì mà cả hai đứa la um vậy

-Anh tìm ai? – Thanh Nhã nhìn hắn, một con người lịch thiệp trông bộ trang phục đắc tiền, khuôn mặt đẹp nhưng toả ra một khí chất lạnh lùng

-Là tụi con rủ chú đến đây đó…chú vào nhà đi

-Tôi là Thiên Du, lúc nãy gặp bọn nhỏ ở ngoài…

-Chú còn chụp hình bọn con đẹp lắm đó bà – Bối Bối

-Uhm. Con vào nhà chơi…bọn nhỏ này chắc làm phiền con lắm

-Dạ không! Chúng rất ngoan

Hắn bước vào nhà, nhìn quanh ngôi nhà chẳng có gì quý giá cả

-Mời anh dùng nước, em là Thanh Nhã còn đây là mẹ em – Thanh Nhã