Duck hunt
Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326525

Bình chọn: 10.00/10/652 lượt.

em

-Hì mới có ba ngày không gặp chị mấy đứa nhớ chị rồi à?

-Dạ. Chị không đến bọn em không được ăn bánh ngon

-Nhớ chị chỉ vì chị mang bánh đến cho mấy đứa thôi hả?

-Dạ không không phải…nhớ chị mà cũng nhớ bánh chị làm nữa hihihi

Cô nhìn bọn trẻ miễn cười, lấy trong giỏi ra những chiếc bánh còn nóng hổi phát cho từng đứa, đứa nào mắt cũng sáng rực khi cầm được chiếc bánh trên tay. Trong bốn năm qua, bất cứ khi nào rãnh cô đều đến đây giúp các sơ chăm sóc cho bọn trẻ, làm những chiếc bánh ngon cho bọn trẻ…cô làm những việc này mong tâm mình được thanh thản hơn. Phát hết bánh, cô nhìn bọn trẻ đang chạy đùa giỡn khoe nhau chiếc bánh mình vừa có được, cô miễm cười, quay người định cất chiếc giỏ thì nụ cười ai đó đang nhìn cô làm cô giật thót cả tim

-Anh đến đây từ khi nào thế?

-Từ khi em phát bánh cho bọn nhóc

Lại một nụ cười và ánh mắt triều mến nhìn cô. Suốt 4 năm qua, Hoàng dần hiểu được con người cô, cảm nhận được nghị lực sống và trái tim nhân hậu trong cô, cậu dần bị thu hút và không biết tự bao giờ trái tim cậu đã bị người con gái trước mặt cướp mất…nhiều lần cậu bày tỏ lòng mình nhưng Thảo Nhi còn e ngại chuyện cũ, thật lòng cô đã yêu Hoàng từ lâu nhưng nỗi vằn xé trong cô vẫn còn chưa ngui.

-Sao anh không gọi em mà đứng đó làm em giật cả mình

-Vì anh thích nhìn em – Câu nói đó làm mặt cô ửng đỏ, Hoàng bước lại gần cô nắm lấy tay cô – Thảo Nhi! Anh thật sự…

-Hihi anh Hoàng nắm tay chị Thảo Nhi kìa – Bọn trẻ không biết đã đứng đó từ lúc nào làm cô ngại vội giật tay mình ra khỏi tay Hoàng

-Mấy đứa không ăn bánh đi – Thảo Nhi đánh trống lãng

-Anh Hoàng thích chị Thảo Nhi – Bọn trẻ vỗ tay trêu

-Mấy đứa không được nói bậy nếu không chị không làm bánh cho mấy đứa ăn nữa

-Bọn nhóc nói đúng mà – Hoàng cười lém lĩnh, quay sang bọn nhóc – Hôm nay bọn em muốn ăn gì anh sẽ mua

-Hoan hô…em thích ăn gà rán, em thích ăn sủi cảo, em thích ăn….

Từng đứa nhóc kể ra món mình thích. Không bao lâu những món ăn được đưa đến viện mồ côi, bọn nhóc vui mừng vì lâu lắm mới có một bữa ngon thế này

-Mấy đứa lại đây ăn đi nào

-Yeahhhhh

-Em cùng ăn đi

-Chị Thảo Nhi, chị có thích anh Hoàng không? – Một bé gái hỏi làm cô ửng hồng

-Sao em không trả lời?

-Hả? Ừ…ờ…mấy đứa ăn nhiều vào hôm nay anh Hoàng đãi phải ăn nhiều vào nha

-Dạ

Nghe đến ăn là bọn nhóc quên mất chỉ có một anh chàng nhăn nhó nhìn cô còn cô thì miễm cười trông thật dịu dàng.

Tại vùng biển cách xa thành phố, một cô giáo trẻ đang dạy chữ cho bọn nhóc trong làng, ở đây mọi thứ vẫn còn nghèo nàn nhưng cảnh vật rất đẹp nếu đầu tư làm khu du lịch chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều du khách.

-Cô ơi! Có người tìm cô - Một học trò nhỏ trông thấy anh đứng bên ngoài cửa lớp

(Đây là ngôi trường nhỏ, chỉ vọn vẹn có hai phòng, bà con ở đây còn nghèo không có tiền cho con đi học được sự động viên của cán bộ xã nên rất cố gắng để dành một khoản tiền nhỏ cho con em họ đến trường. Trông thấy bà con còn nghèo khổ, nó đã đến xin để giảng dạy bọn trẻ có thù lao hay không cũng không sao, với vốn kiến thức mà nó có, nó mong sao có thể truyền đạt lại cho những đứa trẻ tội nghiệp này…Sau hai năm, nó cũng dần quen với công việc, càng ngày càng yêu công việc của mình hơn, với số tiền ít ỏi có được nó phụ gia đình Thanh Nhã lo bữa cơm hằng ngày, lúc rãnh rỗi thì nó vào phụ Thanh Nhã xâu những vòng chuỗi từ những chiếc vỏ sò ngoài biển thành những chuỗi hạt rất đẹp mắt, đem bán chúng để lấy tiền trang trải cuộc sống hằng ngày). Nhìn thấy anh, nó giữ trật tự lớp rồi bước ra ngoài

-Anh đợi em chút nha, hôm nay bài hơi nhiều

-Uhm. Anh ra trước đợi, khi nào xong thì em ra

-Uhm

Nó quay trở vào trong dạy nốt phần bài dang dỡ. Tan học, bọn trẻ hí hửng ra về, nó ra phía trước nhìn thấy anh một nụ cười hiện trên môi

-Mình về anh!

-Uhm. Em lên xe đi – Chiếc xe máy cũ kỹ được anh mua lại từ số tiền mà anh đi làm thuê cho người ta, anh mua với mục đích là đưa nó đi dạy và đón nó về, anh sợ nó mệt vì đường đi khá xa

-Mai anh không cần phải đón em nữa, em tự đi được rồi

-Nhưng mà đường xa vả lại trời rất nắng. Để anh đưa em đi

-Em muốn tự mình đi kia mà – Giọng nó nhỏ dần

-Sao anh quan tâm em em đều không muốn nhận thế? – Anh dừng xe, giọng hơi bực

Nó đâu phải không biết tình cảm của anh dành cho nó nhưng nó là người đã có con vả lại nó chỉ xem anh như một người anh, nó biết có một người con gái rất tốt còn rất yêu anh…người con gái đó nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho anh

-Không phải, tại em thích đi một mình hơn vả lại anh đâu phải lúc nào cũng rãnh mà đưa đón em thế này

-Vậy anh sẽ mua cho em một chiếc xe đạp nha!

-Uhm. Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh

Vừa về đến nhà chưa kịp xuống xe thì n