XtGem Forum catalog
Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326504

Bình chọn: 8.00/10/650 lượt.

ó đã nghe tiếng gọi thân yêu của hai đứa nhóc nhỏ từ trong nhà chạy ra

-Mẹ mẹ…mẹ về rồi – Hai đứa chạy lại ôm lấy nó

-Bảo Bảo, Bối Bối ở nhà có ngoan không?

-Dạ có

-Chị về rồi à?

-Uhm. Hôm nay bọn nhóc có phá em không?

-Không có – Bọn nhóc đồng thanh

-Hôm nay Bảo Bảo phụ dì Nhã ôm củi – Thật ra là chỉ mang từng cây nhỏ vào quăng tứ tung trong nhà báo hại Thanh Nhã phải xếp lại mệt còn hơn tự mình làm

-Còn Bối Bối phụ dì Nhã đang chuỗi hạt giống mẹ làm vậy đó – Thật ra thì ngồi đang lộn xà ngầu cả lên báo hại Thanh Nhã phải gỡ ra làm lại

Nghe bọn nhóc kể mà Thanh Nhã chỉ biết lắc đầu

-Hai đứa thiệt không phá dì không? – Thanh Nhã khoanh tay nhìn hai tên phá phách trước mặt mình – Ai làm dì phải xếp lại đống củi trong nhà? – Cô nhìn Bảo Bảo – Ai làm dì phải gỡ từng xâu chuỗi ra – Cô nhìn Bối Bối

-Hì hì không phải tại con tại củi nó dài quá

-Cũng không phải tại con tại vỏ sò nó cứng quá

Hai đứa thấy mẹ nhìn vội chạy đến nấp sau anh

-Haha giờ biết sợ rồi à – Thanh Nhã nhìn hai đứa nhóc mà không nhịn được cười

-Thôi em vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm – Anh quay sang hai đứa nhóc - Các con ra đây ba tắm cho này

-Dạ. Ba Hưng…chiều nay dẫn con đi thả diều nha – Bảo Bảo

-Cho con đi nữa nha – Bối Bối

-Uhm. Lại đây ba bế - Anh bế hai đứa nhóc trên tay

-Dạ, hihi

Cô nhìn anh rồi nhìn hai tiểu tử của mình thiệt là hết biết, giống ai mà nghịch quá!!! 

@

Dự án khu du lịch mới

Hôm nay, Chính An được giao nhiệm vụ đi khảo sát vùng biển phía xa ngoại thành, nơi này đang được lên kế hoạch làm khu du lịch trong dự án tới. Chính Anh không đi một mình mà có thêm một Tiểu Minh ham mê nhiếp ảnh đòi đi cùng

-Bây giờ em cứ đi thăm quan đi khi nào mệt thì về khách sạn. Anh có việc phải di gặp đối tác ở đây

-Dạ

-Đây cầm lấy – Chính An đưa cho Tiểu Minh chiếc điện thoại – Có gì thì liên hệ với anh. Anh đi trước

-Dạ

Chính An rời khỏi khách sạn, Tiểu Minh say sưa với khung cảnh thiên nhiên ở đây, mọi thứ đều mang một màu xanh thật đẹp. Chụp hết tấm này đến tấm khác mà cậu không thấy mệt, hình ảnh một người phụ nữ trong chiếc áo dài thật dịu dàng bên cạnh là chiếc xe đạp đang được dẫn bộ, ngay tức khắc hình ảnh này được Tiểu Minh ghi lại…một, hai, ba, bốn, năm tấm ảnh được chụp về người phụ nữ bên cạnh chiếc xe đạp nhưng gương mặt chỉ thấy được một phần. Tiểu Minh định chụp tiếp nhưng người phụ nữ ấy đã đi khuất.

Tiểu Minh tiếp tục theo lói mòn đi một quãng đường khá xa thì cậu trông thấy biển, vừa lúc mặt trời đang xuống núi, thấy cũng khá trễ cậu phải nhanh chóng trở lại khách sản nếu không Chính An sẽ rất lo lắng

-Haha lêu lêu anh hai không bắt được em đâu

-Bối Bối chờ anh hai với…cho anh mượn đi

-Không haha

Nhìn hai đứa trẻ đang chạy đuổi nhau, hình ảnh này được Tiểu Minh ghi lại, thấy có người lạ cứ đưa cái gì đó về phía mình rồi nhá ánh đèn lên làm hai đứa trẻ tò mò chạy đến

-Chú cái này là gì thế ạ? – Bảo Bảo

-Đây là máy chụp hình

-Nó dùng để làm gì thế ạ? Sao nó lúc nãy lại phát ra ánh sáng? – Bối Bối

-Là chú chụp hình hai đứa…đây hai đứa xem có đẹp không?

-Dạ hihi đẹp quá…Bối Bối nè

-Có anh hai nữa nè

-Có dây chuyền của mẹ nữa nè hihi

-Bảo Bảo, Bối Bối mau về ăn cơm nè con – Thanh Nhã gọi

-Dạ…Dì Nhã gọi, chào chú con về

-Uhm. Chào hai đứa

-Mai chú lại chụp hình bọn con nha – Bối Bối

-Uhm – Tiểu Minh vẫy tay chào hai đứa nhóc khi chúng bỏ chạy về nhà

Bọn nhóc trở về nhà vừa ngồi vào bàn là lập tức hai cái loa phát thanh thi nhau kể lại sự việc lúc nãy, cả nhà nhìn hai cô cậu chỉ biết lắc đầu

-Hình con đẹp lắm đẹp hơn anh hai nữa

-Không dám hình anh hai đẹp hơn

-Không hình em chứ, không tin hỏi bà đi…bà ơi con với anh hai ai đẹp hơn

-Haha đứa nào cũng đẹp cả - Mẹ Thanh Nhã xoa đầu hai cô cậu

-Mẹ…con trả mẹ - Bối Bối đưa dây chuyền cho nó

-Lần sau không được lấy dây chuyền của mẹ chơi nữa…Ba biết được ba đánh đòn hai đứa nghe không? – Anh không muốn hai đứa nhóc phá phách làm mất sợi dây chuyền của nó

-Dạ - Hai đứa sợ hải vì nhìn thấy gương mặt hầm hầm của anh

-Thôi mọi người dùng cơm đi, anh Hưng nữa tụi nó còn nhỏ biết gì mà anh la – Thanh Nhã miễm cười gắp thức ăn cho hai cô cậu nhóc – Nè ăn đi dì thương

-Hai con ăn đi nào – Nó nhẹ nhàng

Hai đứa nhìn anh khi thấy anh nỡ một nụ cười hai dứa mới dám ăn…lì như vậy mà lại sợ mỗi mình anh.

Cứ nghĩ xuống đây ở khoảng mấy ngày, Tiểu Minh có cơ hội chụp được nhiều cảnh đẹp nhưng vì công ty có việc đột xuất nên trong đêm Chính An và Tiểu Minh phải quay trở lại thành phố, Tiểu Minh chỉ tiết một điều không được gặp lại hai đứa nhóc đáng y