The Soda Pop
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329122

Bình chọn: 8.5.00/10/912 lượt.

giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

- Tiểu Nhã, trí nhớ của em tốt thật đấy, những lời ấy…..

….anh đã quên hết rồi….

Đôi mắt vội mở bừng, Tiểu Nhã trân trối
nhìn Hàn Phong, khóe mắt nhỏ nhanh chóng xuất hiện hai dòng lệ lấp lánh. Đôi tay siết chặt lại. Gương mặt kia, bây giờ cô chỉ muốn xé tan cái
lớp vỏ bọc đạo đức giả ấy ra, nhưng, thật là bất lực, khi Hạ Tiểu Nhã
ngốc nghếch này không đủ can đảm để vung tay lên….

- Chào “người yêu”, anh về đây.

Hàn Phong cười, anh đưa tay lên chào
Tiểu Nhã rồi quay gót bước vào xe, chiếc Lincoln từ từ chuyển bánh rồi
lao vút vào màn đêm, lặng lẽ như chưa từng xuất hiện, để lại một cô gái
đứng chết lặng ở chỗ ấy, nước mắt rơi, từng giọt từng giọt, ướt đẫm
khuôn mặt.

Cô đã làm gì nên tội để bị người ta trêu đùa, sau đó phũ phàng từ chối, biến mình thành một con ngốc thế này?

Thế mà cô đã tin, sung sướng với cái hạnh phúc trong thoáng chốc, rồi
sau đó vụt tắt ấy, mà không biết rằng, nó chỉ là một lời giả dối, chót
lưỡi đầu môi đến ghê tởm.

Xấu xí…..không được yêu thương sao?

Ông trời…..thật biết trêu đùa….

Tiểu Nhã quay lưng bước đi, lầm lũi. Đã
tự nhủ lòng mình rằng không được khóc, vậy mà tại sao nước mắt vẫn cứ
rơi, hóa thành từng lưỡi dao cứa vào người cô, xót….

Nước mắt không ngừng rơi….

Đôi tay không ngừng quệt nước mắt….

Trái tim không ngừng đau….

Lòng không ngừng hận thù….



Hẹn hò???

Sân thượng lộng gió.

Đã khá lâu, cô không lên đây. Kể từ lần đánh nhau với Gossip Girl.

Băng Hạ tỳ tay lên thành lan can, mắt
nhìn xuống dưới sân trường Thánh Huy. Gọi là nhìn xuống dưới, nhưng thứ
được in lên đôi mắt lạnh lẽo của cô không có gì khác ngoài một màu xám
tro trong suốt. Vô hồn.

Kể từ cái đêm mưa gió kinh hoàng ấy, cô
bé 6 tuổi Dương Băng Hạ đã đeo lên mặt lớp mặt nạ lãnh cảm, thề trước mộ cha mẹ rằng, sẽ chỉ đi theo hai người họ sau khi đã trả được thù cho
gia đình.

Thế nhưng, 10 năm tiếp theo tồn tại trên cõi đời, cô tự hỏi rằng mình đã làm được những gì? Những manh mối nhỏ
nhặt nhất cũng không có. Cô lạnh lùng như vậy, mang theo mối hận của gia đình nặng nề bên mình như vậy, những tưởng sẽ làm cho những kẻ hại cha
mẹ mình chết không toàn thây, nhưng tất cả những gì cô làm được chỉ là
bất lực ngồi nhìn thời gian trôi đi vô nghĩa và lãng phí. Không hơn.

Cha mẹ ở dưới suối vàng có trách Tiểu Hạ hay không?

Có trách Tiểu Hạ đã làm trái lời cha mẹ?

Ông Triệu Tuấn đã từng nói….

…..”Lão gia và Phu nhân không muốn tiểu
thư nuôi nấng ý định trả thù, chỉ muốn cô sống tốt. Oán thù truyền kiếp, sẽ chẳng bao giờ dừng lại được, nếu cô bị lôi vào cái vòng xoáy ấy, họ
sẽ không an tâm”….

Nhưng, Tiểu Hạ bất hiếu, xin lỗi cha mẹ, cô không làm được điều đó….

- Không ở dưới gốc Bằng Lăng thì ở sân thượng, tìm cô dễ hơn tôi tưởng.

Cánh cửa sân thượng lặng lẽ mở ra, Băng Hạ biết người đứng sau nó là ai.

- Tìm làm gì? – Giọng nói chẳng biểu lộ cảm xúc, hời hợt thoảng qua như làn sương mờ. Cô không hề quay đầu lại.

- Chán.

Hạo Thiên tiến đến bên lan can, gần chỗ Băng Hạ, tay vẫn đút túi quần, ngước lên nhìn những đám mây trôi lững lờ.

- Không nhìn thấy cô, tôi cứ thấy nhớ
nhớ, nhớ cái kiểu xấc xược của cô. – Khóe môi hơi nhếch lên, tạo thành
một nụ cười nhẹ, anh nhìn Băng Hạ. Nhưng cô vẫn vô hồn nhìn xuống phía
dưới, da trắng bệch, hàng mi dày không chớp, khuôn mặt lặng đi
như….người đã chết.

- Cô đang buồn? – Không khó để đoán được cô gái trước mặt mình đang có tâm trạng, anh nghiêng đầu, hơi nhướn mày.

- Anh ra khỏi đây đi, tôi muốn yên tĩnh.

Lại một cơn gió nhẹ nữa, khuôn mặt Băng Hạ vẫn không chút dao động.

- Nỗi buồn cũng có thể san sẻ. – Hạo Thiên lại nhìn xuống sân trường, trầm ngâm.

- Ra khỏi đây đi. – Giọng nói giống như van nài hơn

- Ngồi gặm nhấm nỗi buồn một mình chỉ thêm cô đơn thôi.

- Ra khỏi đây!!!! – Băng Hạ gắt lên, cô bắt đầu mất bình tĩnh.

- Nếu tôi không làm theo? – Hạo Thiên từ từ chuyển ánh nhìn sang Băng Hạ, thản nhiên.

Cô nhìn anh, đôi mắt đã gợn lên chút giận dữ, mái tóc đen dài bị gió thổi tung.

- Anh không đi….tôi đi!

Cô quay lưng bước đi thật nhanh, ở bên cạnh người con trai này, cô chưa
bao giờ và cũng biết rằng mình sẽ không bao giờ che giấu được cảm xúc.
Không rõ lý do là gì, nhưng nếu ở lâu hơn, cô e rằng, mình sẽ tan chảy
mất.

Nhưng….đôi chân còn chưa kịp tiến thêm bước nào nữa đã phải khựng lại,
không phải do cô, mà bởi một bàn tay ấm áp, bàn tay ấy không to lớn,
nhưng lại siết chặt lấy tay cô từ đằng sau.

- Cứ phải làm đau bản thân mình như vậy?

Hạo Thiên quay lại nhìn tấm lưng Băng Hạ đang quay về phía mình, đôi mắt xanh lục phủ một màu buồn bã, xót xa.
Bỗng dưng, anh lại thấy trong cô, con người cô độc, lạnh lùng đáng
thương của mình lúc trước. Một con ngườ