Pair of Vintage Old School Fru
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329161

Bình chọn: 7.00/10/916 lượt.

i luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ,
nhưng chỉ khiến người khác thêm thương hại.

- Nếu không thể đứng vững, hãy dựa vào
vai của một người nào đó cô cảm thấy tin tưởng. Và, không cần thiết phải cố tỏ ra cứng rắn.

Băng Hạ đứng yên, không giật tay mình về như bao lần khác, mà cứ để nó nằm trong bàn tay ấm áp kia. Trái tim nằm yên trong lồng ngực của cô cũng chẳng đập mạnh, nó chậm rãi, từng nhịp
một, như đong đếm từng giây thời gian trôi đi lặng lẽ xung quanh hai con người ấy.

Một giọt nước mắt rơi ra, nhẹ nhàng lướt trên làn da mềm.

Hạo Thiên tuy không nhìn thấy cô khóc,
nhưng anh biết, và anh cũng chẳng nói thêm một câu nào, chỉ nhìn cô với
mái tóc dài tung bay trong gió, và với giọt nước mắt âm thầm lặng lẽ
không để ai hay.

Hai người ấy, cứ đứng gần nhau như vậy, liên kết bằng một cái nắm tay nhẹ, nhưng chắc chắn, như không bao giờ chịu buông.

Định mệnh lại một lần nữa, gắn kết họ
với nhau bằng sợi dây vô hình, và hình như, con người mang tên Định mệnh ấy muốn……Tuyết tan…?

……………………….

Hôm sau – Chủ nhật

7h00 AM

Băng Hạ mở mắt, nhìn chăm chăm lên trần
nhà. Trên đó chẳng có gì cả, và trong mắt cô cũng vậy. Đến bây giờ cô
mới nhận ra, những ngày tháng qua đối với cô mà nói, thật nhàm chán.
Chẳng có việc gì ngoài ăn, học, chơi, và ngủ. Nhưng những ngày bình
thường, cô còn đến lớp, nghe vài bài giảng, nhìn những học viên xung
quanh. Những tiếng nói cười the thé, những tiếng hú hét bất chợt, và dựa vào những thứ đó thì 24 giờ của cô trôi qua nhanh hơn bình thường, ít
nhất thì cũng theo cảm nhận của một đứa cả ngày đeo tai nghe và ngủ gục
trong giờ như cô. Còn hôm nay là Chủ nhật. Cô sẽ lại làm lại công việc
của tất cả những ngày Chủ nhật trước. Ngủ.

8h00am

Tiểu Vy đã đi sang nhà Nhật Long. Băng
Hạ biết vì trong bếp không có tiếng xào nấu, tivi cũng không bật, và
cũng không có tiếng nói chuyện với con mèo mà bình thường, Băng Hạ nghe
thấy vẫn thường mắng Vy là “tự kỷ”. Băng Hạ lật tấm chăn, với chiếc Mp3
trong cặp, đeo lên tai, nhắm mắt lại, hy vọng sẽ ngủ được.

8h35 am

Băng Hạ ôm Tiểu Bảo vào lòng, vuốt ve bộ lông trắng mượt của con mèo, chợt nghĩ về chủ nhân của món quà dễ
thương này. Rốt cuộc thì anh ta là ai? Làm được một việc mà suốt 10 năm
qua, chưa ai làm với cô, đó là làm cho cô khóc. Liệu…..anh ta có phải là người mà ba mẹ đã từng nói, người chờ đợi cô ở phía cuối con đường hay
không? Con mèo nũng nịu dụi dụi đầu vào bụng Băng Hạ, cô giật mình nhìn
nó, rồi mỉm cười.

9h15 am

Băng Hạ ngồi trước màn hình tivi với
tách cà phê đen đặc, chẳng biết làm gì ngoài dán mắt vào đó. Sao một
ngày Chủ nhật lại trôi qua chậm đến như thế? Cô ngước nhìn đồng hồ mà
chỉ muốn lao đến, bẻ hết mấy cái kim chậm chạp vô dụng lê từng bước qua
các con số.

____________Ở một nơi khác_________

Hạo Thiên bước ra từ phòng tắm, một làn hơi trắng tỏa ra từ người anh,
chiếc áo sơ mi chưa cài hết cúc. Tay cầm chiếc khăn bông lớn, anh dùng
một tay, lau khô mái tóc màu hạt dẻ còn vương vài hạt nước. Nếu có ai đó ở đây lúc này, chắc chắn cái vẻ đẹp kiêu sa, lạnh lùng của anh sẽ hút
hồn họ mà không chút nương tay.

Hôm nay đáng lẽ anh phải lên công ty phụ giúp cha, nhưng bỗng dưng lại cảm thấy không muốn đi chút nào. Cảm giác mệt mỏi này anh không được phép có, ít nhất là đối với một con robot
“sống”. nhưng anh cũng chẳng biết từ bao giờ và bằng cách nào, con robot trong anh bắt đầu giống – con – người một chút.

Tiến đến chiếc điện thoại nằm im lặng trên bàn, Hạo Thiên lướt danh bạ đến tên “Nhật Long”.

- Dạ?

- Bảo cha tôi, hôm nay tôi mệt.

- Thiếu gia mệt? Anh có sao không?

- Không sao, cứ bảo với ông ấy vậy đi.

Ném chiếc điện thoại lên giường, rồi anh cũng nằm xuống với nó luôn. Con robot Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa biết làm gì, nếu không vùi đầu vào công việc. Chợt, anh nhấc điện thoại lên, mân mê nó trong tay, vẫn chưa hiểu bản thân muốn làm gì. Trong danh bạ điện thoại dày đặc các số, hầu hết là của các tai to mặt lớn, nhưng chỉ có
một số điện thoại được lưu ở chỗ cuối cùng, kèm theo hình ảnh. Anh mởra, hình ảnh đính kèm là một cô gái rất xinh đẹp, thứ nổi bật nhất và có
thể thấy được ngay, đó là làn da trắng muốt như ngọc trai và mái tóc màu đen xoăn nhẹ. Cô gái đang ngủ giữa một rừng những bông hoa tím ngắt
rụng lả tả, và góc chụp không được chuyên nghiệp đủ để chứng minh rằng,
đây là hình ảnh chụp trộm.

Ngón tay chạm nhẹ lên màn hình, nút “Call”.

………………

Điện thoại bật sáng, kèm theo tiếng rung è è trở nên to hơn khi đặt trên bàn kính.

Băng Hạ không thèm liếc dãy số đang nhảy múa trên màn hình, áp lên tai ngay sau khi vừa nhấn nút nghe.

- Alo.

- Cho hỏi đây có phải số của Dương Băng Hạ không?

- Nhầm rồi.

Đầu dây bên kia hơi im lặng, có vẻ như đang xác định lại xem đây có phải số mình muốn gọi hay không.

- Nhầm ư? Sao thế được? Tôi đã tìm hiểu rất chí