XtGem Forum catalog
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328820

Bình chọn: 7.00/10/882 lượt.

rất tốt với chúng
tôi, hơn nữa…. – Anh quay lại nhìn Tiểu Vy, mỉm cười – Đối với họ, chúng tôi không chỉ là vệ sĩ, quản lý, người chăm sóc, mà còn là người bạn.
Bề ngoài thì như cô thấy, còn bên trong….không ai là không biết Phùng
gia và Trịnh gia là bạn. Rất thân.

- Hóa ra là vậy – Tiểu Vy gật gật đầu, ra chiều đã hiểu.

Bên ngoài, mặt trời rẽ mây nhìn xuống,
ánh nắng vàng rực rỡ lan tỏa muôn nơi, trượt dài trên khung cửa sổ, len
cả vào bên trong căn phòng. Trong ngăn kéo, sợi dây chuyền mặt hình ngôi sao chợt….lóe sáng.



Sáng.

6.30 AM

Băng Hạ vừa thức dậy đã bị cuốn theo
tiếng hát líu lo của Tiểu Vy từ trong nhà bếp vọng ra, có vẻ cô nàng
đang rất vui vẻ. Một tay rán trứng, một tay lấy bánh mỳ từ trong lò
nướng, trông cô tháo vát, hệt như những đầu bếp chuyên nghiệp trong
những nhà hàng nổi tiếng. Chiếc tạp dề gấu Pooh lấm lem vài vết bẩn.

- Chuyện gì vui thế? – Băng Hạ thò đầu vào, thái độ của Tiểu Vy làm cho Băng Hạ khó tránh khỏi nơi khóe môi thấp thoáng nụ cười.

Tiểu Vy ngưng tay, quay ra đằng sau, nhìn thấy Băng Hạ, cô nhoẻn miệng cười.

- Bạn dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành.

- Thanks – Băng Hạ nháy mắt – Hôm qua về mấy giờ mà hôm nay tươi tỉnh thế?

- Hì, hôm qua mình được về sớm, Nhật Long bị ốm.

- Vậy hôm nay phải đi nữa không? – Băng Hạ trong phòng tắm nói vọng ra, tiếng nói hòa lẫn với tiếng nước chảy.

- Có chứ, không được nghỉ đâu – Tiểu Vy lắc đầu, lè lưỡi, tay cầm chiếc xản, lật miếng trứng vàng ươm.

Tiểu Vy bê đĩa trứng rán ra bàn, rồi quay lại nói với Băng Hạ điều cô vừa sực nhớ ra.

- À, hôm qua ba gọi điện đấy.

- Ba? Lúc nào?

- Lúc mình ở nhà Nhật Long.

- Nói gì?

- Ờ….thì hỏi thăm bọn mình sống thế nào, có khó khăn gì không, có thiếu tiền học không.

Băng Hạ im lặng, tiếng nước cũng tắt. Từ khi ba mẹ cô mất, người chăm lo cho cô ngoài Tiểu Vy ra chỉ có ông
Triệu Tuấn, ba Tiểu Vy, người mà cô cùng gọi là ba, người ba thứ hai.

- Tiểu thư, từ bây giờ cuộc sống khó
khăn, sống một mình e rằng không ổn, hơn nữa, biệt thự của Dương gia
cũng bị người ta lấy hết rồi, cô về ở với tôi và Tiểu Vy có được không?

Ông Triệu Tuấn ngồi xuống bên cạnh chiếc xích đu màu trắng của Băng Hạ, trong mắt như có nước. Ông nói như van
nài, hơn là một lời đề nghị.

Băng Hạ ngước lên, đôi mắt vô hồn nhìn
ông quản gia đã phục vụ cho nhà mình hơn 30 năm. Cô nhìn thấy gần đôi
mắt của người đàn ông 50 tuổi ấy, xuất hiện thêm nhiều, nhiều nếp nhăn
hơn lúc trước, chứng tỏ ông ấy cũng không phải không đau buồn khi ba mẹ
cô ra đi đột ngột như vậy.

Không suy nghĩ, và đúng hơn là chẳng có
gì phải suy nghĩ, ngoài nơi ấy ra, cô cũng chẳng biết đi đâu. Về ở với
mấy người bác ruột, cô không nhảy lầu tự tử vì quá ghê tởm, thì cũng
không biết mình có thể sống nổi dưới tay họ hay không. Cô gật đầu, khuôn mặt vẫn không thay đổi.

- Bác Triệu, con gọi bác là ba có được
không? – Băng Hạ nhìn chằm chằm vào khóm hoa trước mặt, nói đều đều. Cô
không nhìn ông Triệu, cũng như không biết từ trong đôi mắt ông, một dòng nước đục ngầu đang chảy ra. Ông đưa tay ôm Băng Hạ vào lòng, mỉm cười.

- Được chứ, đương nhiên là được, Tiểu Hạ ngoan, con và Tiểu Vy từ nay sẽ làm chị em tốt, nhé?

Băng Hạ không nói gì thêm nữa, ánh mắt cô vẫn chẳng rời khóm hoa trước
mặt, khuôn mặt như con búp bê gỗ, chẳng biểu hiện cảm xúc gì.

………………….

Băng Hạ ngồi xuống bàn ăn với bộ váy
đồng phục trắng trường Thánh Huy và mái tóc vừa được sấy khô. Tay cầm
chiếc bánh mỳ gối được nướng vàng, cô bình thản ăn chậm rãi, không cần
quan tâm xem Tiểu Vy đã ăn xong từ bao giờ.

- Bạn ăn đi, mình đi thay quần áo đã. – Tiểu Vy treo chiếc tạp dề lên mắc, nói.

Vẫn ăn, không nói gì, thậm chí cũng
chẳng gật đầu, nhưng Tiểu Vy thừa hiểu rằng Băng Hạ đã “nuốt” hết từng
lời cô nói, cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

- Băng Hạ!

- …..

- Hôm nay có Thể dục đấy! – Tiểu Vy mếu máo bước ra, từ trước đến nay, Thể dục là môn cô ghét nhất và cũng học kém nhất.

- Cúp đi. – Vừa thanh toán xong chiếc bánh, Băng Hạ quay lại buông một câu cụt lủn trước khi kê ly sữa lên môi.

- Mình đâu có gan to được như bạn – Tiểu Vy vẫn chẳng tươi tỉnh hơn, cô bước đến bàn ăn, uống nốt ly sữa còn
thừa của mình hồi nãy.

- Chịu khó đi, một tuần mới có một tiết mà.

- Phải rồi, một tuần mới có một tiết mà
mình đã như thế này, có nhiều tiết không biết mình sẽ thê thảm như thế
nào nữa. May sao Thánh Huy cũng không yêu thích mấy môn vận động này
lắm.

…………………

Vừa bước vào lớp với chiếc cặp đeo trên
vai, đập vào mắt Băng Hạ đã là một cảnh chẳng mấy thuận mắt. Đám tiểu
thư nhà giàu yểu điệu lại xúm quanh hoàng tử của họ, nũng nịu. Càng học ở đây lâu, trong mắt cô lại càng xuất hiện thêm nhiều gai.

- Hàn Phong, anh xem, em có đủ tiêu
chuẩn làm Thiếu phu nhân nhà họ Vương không? – Nh