
ến mấy cô giúp việc sợ đến xanh mặt. Với người nhà mà còn thế
thì hứa hẹn chồng cô sau này sẽ còn bị trêu đến đứt mạch máu não mà chết bất đắc kì tử vào một ngày đẹp trời nào đó.
“Mà chị còn muốn tung tẩy đi chơi” Khánh Du thổi một quả bóng “Chứ yêu đương như mày với Băng Hạ, suốt ngày chỉ
biết có nhau thôi.”
Quả bóng nổ bẹp một cái, Du liếm mép rồi lại tiếp tục nhai. Cô hoàn toàn không để ý Hạo Thiên bên cạnh cô đã lơ
đễnh khỏi quãng đường trước mắt để đến một nơi xa xôi nào đó.
Băng Hạ.
Cái tên gợi lên biết bao kỉ niệm.
“Tại sao anh lại yêu em?”
“Vì em là tuyết mùa hè.”
Khóe môi Thiên vô thức nhếch lên mỉm cười.
Khánh Du đột ngột chỉ vào phía trước, hét lớn “Đèn đỏ kìa!!!”
Thiên giật mình, vội vàng đạp phanh. Cả
hai người bật về phía trước. Du ôm tim, may mà có dây an toàn, nếu không là hôn thẳng vào cửa kính rồi.
“Đi đứng cho cẩn thận, mày chưa có bằng lái đâu nhóc!!!” Du cau mày cáu kỉnh.
“Không muốn đi thì xuống xe!” Thiên gằn
giọng. Trong lòng vô tình lại dâng lên nỗi bực mình mơ hồ khi bản thân
lại dễ dàng xao nhãng vì cái tên của cô như thế. Cô ấy quá sức cạn tình, vậy mà trái tim anh vẫn nặng tình bám theo.
Bên tai anh vang lên tiếng bật mở dây an toàn, Khánh Du mở cửa lao ra ngoài, Thiên giật mình quay sang, không
phải chỉ một câu nói mà tự ái nhanh vậy chứ?
Bên ngoài cửa kính xe, vang lên chất giọng lanh lảnh đặc trưng của Du.
“Băng Hạ xinh đẹp!”
Thiên sững người, quay sang. Trên vỉa
hè, Khánh Du đang hớn hở cười toe toét với một cô gái. Người ấy với mái
tóc ngắn chấm vai ôm trọn khuôn mặt, đuôi tóc hơi cụp vào, dáng người
dong dỏng cao, với nước da trắng nổi bật. Khoảng cách tương đối xa, lại
qua cửa kính xe màu trà, anh không nhìn rõ mắt của cô ấy màu gì, chỉ
biết người con gái ấy đang hơi chút ngượng nghịu cười đáp lại Khánh Du.
Thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng về phía chiếc xe anh đang ngồi.
Có lẽ đã nhìn thấy sự xuất hiện của anh.
Thiên cười nhạt.
“Em cắt tóc à?” Du chau mày “Tóc cũ đẹp hơn mà.”
“Vâng” Băng Hạ cười gượng “Tại hè rồi, trời nóng.”
Khánh Du vẫn không ngừng vuốt đi vuốt
lại tóc Hạ, cô quả thực rất tiếc chỗ tóc Hạ đã vứt bỏ. Nhớ ngày ấy khi
Thiên đưa Hạ đến chỗ cô trang điểm, Du đã chải tóc cho cô và thầm khen
ngợi mái tóc óng mượt và gợn sóng tự nhiên mà không phải ai cũng có được nếu không dùng đến sự trợ giúp của máy móc thiết bị.
Từ trong xe, Thiên nhìn ra, khóe môi giật giật. Anh kinh ngạc.
Bên cạnh Băng Hạ, còn một người nữa!
“Đây là…”
Du tròn mắt chỉ vào chàng trai nãy giờ
im lặng đứng đằng sau Băng Hạ. Anh ta rất đẹp trai, gương mặt phảng phất nét sang trọng của những tài tử Hàn Quốc mà Du vẫn hâm mộ. Đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào, chiếc mũi cao như tượng tạc cùng làn da trắng
mỏng manh. Khí chất thanh tao không hoa mĩ tỏa ra từ người anh. Khánh Du mất vài giây để ngẩn ngơ, không ngờ trên đời này ngoài tên em họ ngang
ngược của cô, vẫn còn một người nữa đẹp đến độ này.
“Đây là….”
Băng Hạ đang bối rối không biết nên giới thiệu như thế nào thì nhanh như cắt, Hàn Phong đã nắm lấy tay cô, ưu
nhã mỉm cười. Ánh mắt nhìn nhanh về phía chiếc xe màu bạc đỗ cạnh đó,
giọng nói sang sảng rành rọt.
“Tôi là bạn trai của cô ấy!”
Bàn tay đặt trên nút điều khiển cứng
lại, Thiên vừa mở cửa kính xe ra, một câu nói không được chào mừng đã ác ý lọt vào. Đôi lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt xanh thẫm xao động không ngừng.
“Sao lại…” Bên ngoài, Khánh Du cũng
không kém phần sững sờ, cô hết nhìn Băng Hạ lại nhìn sang Hàn Phong.
“Băng Hạ, không phải em và Hạo Thiên…”
Chỉ thấy Băng Hạ cụp mắt xuống, trong mắt có ánh lên nét buồn bã áy náy, nhưng im lặng không nói gì.
“Chúng tôi yêu nhau cũng được một thời gian rồi.”
Hàn Phong tiếp tục tấn công, anh mỉm cười nhìn Khánh Du, bàn tay vẫn nắm lấy tay Băng Hạ không rời.
Khánh Du hồi lâu, trên mặt cũng thôi nét kinh ngạc, thái độ hờ hững bắt đầu hiện lên. Hàn Phong và Hạo Thiên,
hai người đẹp trai ngang nhau, cho dù cô ta có bỏ Thiên để đến với chàng trai này cũng không có gì khó hiểu. Nhưng trong lòng vẫn không được
thoải mái, hóa ra tình yêu cũng nhanh chóng thay đổi đến thế, mới hơn
hai tháng trước, Băng Hạ vẫn còn ở bên Hạo Thiên, giờ đã có thể đi cùng
người khác thân mật như vậy, thật đáng cho người ta khinh ghét. Cho dù
hai người có chia tay, tình yêu cũng có thể phai nhạt nhanh như vậy
trong thời gian vài tuần ngắn ngủi hay sao. Khánh Du vốn chưa từng biết
đến tình yêu, nhưng cô cũng hiểu, có thể nhanh chóng yêu người khác như
vậy, chỉ có hai lý do. Một là vì yêu quá nên nhanh chóng yêu người khác
sâu đậm hơn để quên được người cũ. Hai là cô ta với người cũ chưa từng
có tình cảm gì.
Chợt nhớ đến gia tài kếch xù đằng sau
lưng Hạo Thiên, Khánh Du không kiềm được nở nụ cười khẩy. Có phải vì
không thể mài mòn được tiền của nhà họ Trịnh nên nhanh chóng