Pair of Vintage Old School Fru
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327871

Bình chọn: 9.5.00/10/787 lượt.

hỏi cô câu ấy. Giỏi lắm, Hạo Thiên, quả không hổ danh là Thiếu gia,
luôn biết một đòn đánh thẳng vào điểm yếu khiến người ta gục ngã ngay
tức thì. Nhưng em và anh không phải là đối thủ của nhau.

“Điều đó thì có quan trọng gì? Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao?” Cô vẫn nhìn đi hướng khác.

“Với em thì không, nhưng với anh thì
có.” Đúng vậy, chỉ cần trong lòng cô vẫn còn tình cảm với anh, dù chỉ là một chút, thì anh tin mình vẫn còn hy vọng có thể xoay chuyển được con
người sắt đá của cô.

“…Còn.” Cô chậm rãi thừa nhận.

“Nhiều hay ít?”

“…Nhiều.”

Chưa để Thiên tiếp tục nói, cô đã đứng
dậy, nhìn thẳng vào mắt anh. Thiên phát hiện mắt cô đã ngập nước. “Nhưng em hận anh nhiều hơn.”

Con mèo trong tay anh buồn bã nhìn cô.

“Em hận anh lắm à?” Tia hy vọng trong
mắt Thiên phụt tắt. Con người cô đã bị tổn thương quá nhiều, đến nỗi cả
thứ gọi là tình yêu cũng chẳng xoay chuyển được nữa.

“Phải. Em không những hận anh, mà còn
hận cả gia đình anh.” Ánh mắt cô dửng dưng lạnh lùng, nhưng sâu trong đó thấy được sự đau đớn đến vô hồn. “Em cũng hận bản thân mình vì quá hèn
nhát, không thể một tay cầm dao giết cả ba người.”

Giọng nói cô thản nhiên đến đáng sợ.

“Tại sao em không thể giết?”

“Vì em yêu anh.” Cô cười nhạt. Lời thừa
nhận của cô lúc này không còn làm anh vui nữa. Nó khiến anh đau lòng,
bởi cô như đang ngầm muốn ám chỉ rằng, nếu như cô không yêu anh, cô sẽ
dễ dàng có thể giết gia đình anh, như thế cũng không phải tự hận bản
thân mình.

“Anh có biết sai lầm lớn nhất của đời em là gì không?” Cô vẫn cười, đưa tay quệt nhẹ hạt nước vừa rơi xuống “Đó
là gặp anh và yêu anh.”

Lời nói của cô nhẹ bẫng. Vết thương đã
chai lỳ, chẳng còn ngại tự đâm thêm nhát nào nữa. Vì có đâm, cũng chẳng
còn máu đâu để mà chảy, cảm giác cũng mất rồi, chẳng còn quằn quại vì
đau đớn suốt ngày tháng bất tận nữa.

Anh cười đau đớn. “Vậy sao?”

“Ừ.” Cô gật đầu “Nếu có một điều ước, em chỉ ước rằng chúng ta vốn dĩ chẳng có quan hệ gì. Trước đây cũng thế,
sau này cũng vậy. Hoàn toàn là người dưng. Chưa từng yêu nhau, chưa từng ở bên nhau.”

“Em không hối tiếc?”

“Hối tiếc gì?”

“Thời gian, tình yêu?”

“Không” Cô đáp, ánh mắt trống rỗng, thất thần.

Tiểu Bảo nhẹ nhàng đáp xuống đất. Thiên
nắm lấy vai cô, siết mạnh, như muốn bóp nát người con gái này ra. Cô ấy
quá mỏng manh, nhưng lý trí lại vô cùng sắt đá, sắt đá khiến anh đau
lòng, bất lực nhận ra mình không thể thay đổi bất kì điều gì.

“Em không thể quên đi tất cả sao? Những
chuyện trước kia, để mặc nó đi, được không? Chúng ta yêu nhau, em yêu
anh, thế là được rồi, đừng quan tâm đến bất kì điều gì nữa.”

Anh khẩn khoản van nài.

“Em không quên được.” Cô lạnh lùng nhìn
anh. Phải, cô không thể quên được những giông bão xám đen bầu trời tuổi
thơ, lại càng không thể quên được kẻ đã tạo ra nó.

“Anh sẽ giúp em quên, hãy trở về bên anh…!”

“Đừng tự tin quá thế.” Cô đưa tay, kéo
tay anh ra khỏi bờ vai mình “Những thứ đã in vào quá sâu, không thứ gì
có thể thay đổi được cả.”

“Kể cả anh cũng không ư?” Anh đau đớn hỏi lại.

“Phải. Thiếu gia Hạo Thiên…” Cách cô gọi tên anh trang trọng như xa cách, mang ý tứ mỉa mai “Con người cao quý
như anh, không nên van nài người khác như thế này. Hãy trở về với chăn
ấm nệm êm, làm tròn bổn phận của thiếu gia như anh đi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”

Cô tiến đến cánh cửa, một tay mở mạnh nó ra. Đôi mắt trống rỗng cắm sâu vào một nơi vô định nào đó.

Anh mỉm cười, nụ cười thanh thản nhưng vương máu.

Quay người, chầm chậm bước ra khỏi căn phòng. Đến trước cửa, anh bất chợt dừng lại, quay sang nhìn cô.

“Băng Hạ, anh hỏi em một câu cuối cùng…”

“…”

“Nếu anh chết, em có còn hận anh không?”

Cô không nhìn anh, môi mấp máy, nói như mê sảng. “Còn.”

Hóa ra là vậy, sự thù hận của cô lớn đến vậy, cho dù anh có chết đi ngàn kiếp, cô vẫn căm thù anh, vẫn không tha thứ cho anh.

Thiên mỉm cười.

Bước ra ngoài.

Người ta nói trong mỗi con người đều có
một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một
phần nữa để thù hận và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau sâu sắc như thế...

Dừng lại

Để yêu thương là mãi mãi

Để chôn chặt những kí ức

Để những giọt nước mắt ko còn làm chạnh lòng nhau nữa

Để mở ra cho chúng ta con đường mới

Kết thúc tất cả từ đây…

Cánh cửa đóng sập lại.

Như con rối bị cắt hết dây, Băng Hạ đổ sụp xuống đất. Nước mắt vội vàng chảy ra.

Chiếc điện thoại nằm bên cạnh, Hạ cầm lên, ảnh nền vẫn là cô và anh bên đồi hoa bồ công anh.

“Đừng yêu em nhiều như thế nữa. Không thấy căm ghét em sao?”

Một giọt nước chảy xuống.

“Delete?” “Yes – No?”

“Yes”

“10%

40%

80%