Polaroid
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210095

Bình chọn: 8.00/10/1009 lượt.

giục giã bên ngoài, cô đội sụp
chiếc mũ lưỡi trai xuống mặt, bước ra khỏi lều.

Đoàn 3000 người của học viện cùng nhau
đi bộ băng qua khu rừng ra đến ngoài đường lớn, nơi đã chờ sẵn hàng chục chiếc xe ô tô. Lúc đến thì ồn ào náo nhiệt là thế, lúc đi lại lặng lẽ
đến nao lòng. Băng Hạ lặng lẽ quay lại nhìn ngọn núi Mã Vỹ cao chót vót, bao bọc xung quanh là những đám mây trắng phau, mờ mờ ảo ảo như sương.
Tạm biệt nhé!

Ra đến ngoài đường lớn, hàng chục chiếc
xe đang đỗ ở đó, chờ đợi chủ nhân của nó bước vào. Băng Hạ khi đi thì đi cùng Thiếu gia, nhưng giờ phút này, sau những chuyện đã xảy ra, có lẽ
Hạo Thiên sẽ không thoải mái lắm nếu thấy cô bước lên xe lần nữa. lướt
ánh mắt qua Hạo Thiên vừa lạnh lùng bước vào chiếc Limous, Hạ kéo sụp
chiếc vành mũ xuống, kéo tay Tiểu Vy vào chiếc ô tô lớn của Thánh Huy.

- Dương tiểu thư!

Hạ quay lại, là Nhật Long, anh nhìn cô, cười.

- Lên xe đi, cô đi đâu thế???

Như một phản xạ, Băng Hạ liếc nhìn ra
băng ghế sau của xe, Thiên mắt hướng ra cửa sổ, im lặng. cô biết anh
nghe thấy, nhưng vẫn cứ im lặng như vậy.

Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ bước vào xe
như một con rô bốt. Vy ngờ nghệch không hiểu gì, cũng xách chiếc ba lô
lon ton theo sau Băng Hạ. bỗng Nhật Long giơ tay giữ Vy lại khi cô còn
chưa kịp mở cánh cửa xe. Anh lắc nhẹ đầu, Vy hiểu, cô gật gật, rồi sau
đó chạy biến sang chiếc ô tô kia mà không một lời chống đối.

Cánh cửa xe đóng sầm lại, đoàn xe đông đúc từ từ lăn bánh trở về Thánh Huy học viện.

Không khí trong xe bắt đầu trở nên ngột ngạt, cảnh vật ngoài cửa sổ thụt lùi về sau mỗi lúc một nhanh.

Hạ nhìn sang Thiên, anh đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lơ đễnh ngắm nhìn những cái cây vô hồn đang lùi dần.

- Hạo Thiên, đêm qua ngủ ngon chứ?

Băng Hạ mở lời, khuôn mặt vẫn vô cảm như bình thường, nhưng trong đôi mắt xám tro thuần khiết ấy, ánh lên một
mong muốn. anh, chỉ cần anh quay lại nhìn cô, rồi sau đó dù anh có trách mắng bất cứ cái gì, cô cũng sẽ không bướng bỉnh cãi lại nữa. nhưng anh
vẫn không suy chuyển, không một câu trả lời lạnh lùng, ánh mắt anh vẫn
bỏ quên bên ngoài cửa sổ. cô biết anh nghe thấy, nhưng vẫn cứ im lặng.
anh có biết rằng sự im lặng ấy của anh là một vũ khí

đáng sợ đến mức nào không?

- Anh không trả lời sao? Không nghe thấy?

Băng Hạ nhếch mép cười nhạt, cô nhìn ra
cửa sổ bên cạnh mình. Hàng lông mi Thiên khẽ rung rung, nhưng vẫn chẳng
có gì thay đổi trên gương mặt tuấn mỹ.

- Dừng xe lại!

Bất chợt Hạ gọi lớn, Nhật Long ngồi đằng trước giật mình đạp phanh. Chiếc xe dừng lại đột ngột khiến những chiếc xe sau cũng cuống cuồng mà sững lại theo.

- Nếu anh không thích, tôi sẽ xuống.

Băng Hạ lãnh đạm trả lời, đôi mắt xám
lạnh lùng cương quyết. tại sao cô phải ở đây mà nói những lời hạ mình,
trong khi người nghe lại có thể bỏ nó ngoài tai một cách phũ phàng như
vậy? dù cho cô có sai, nhưng Dương Băng Hạ này, đến cả ba mẹ cũng chưa
một lần được nói “xin lỗi”.

Tay Băng Hạ nắm chặt chốt cửa, cô đẩy ra….

Đúng lúc ấy…

Một bàn tay khác nhẹ nhàng len vào bàn
tay trắng muốt mát lạnh của Hạ và siết lại. bàn tay đó. Rất ấm. và nắm
rất chặt, giống như không bao giờ muốn buông người con gái cố chấp và
bướng bỉnh này ra.

Hạ từ từ quay đầu lại, bàn tay đặt trên chốt cửa cũng buông lơi.

Hạo Thiên vẫn nhìn ra ngoài, khuôn mặt
vẫn không có gì thay đối, nhưng bàn tay anh thì đang nắm lấy bàn tay Hạ. bàn tay….đã nói hộ nên những lời từ tận sâu trái tim.

- Đi tiếp.

Anh nhẹ giọng, Nhật Long nhấn ga cho xe chạy tiếp, những chiếc xe đằng sau lại từ từ lăn bánh theo chiếc Limous.

Hạ rút tay về, nhưng bàn tay ấm áp kia
lại siết chặt hơn. Anh giữ tay cô rất chặt, như thể một lần cô rút tay
về, sẽ là một lần mất cô mãi mãi. Và suốt quãng đường ngày hôm ấy, từ
núi Mã Vỹ về Thánh Huy học viện, có một đôi bàn tay….cứ nắm lấy nhau
mãi….không rời.

Như không muốn buông…và sẽ mãi mãi không buông….

“Em yêu anh…..Thiên….”

Đoàn xe trở về thành phố thì chia ra mỗi xe một đường. chỉ có chiếc
Limous của Hạo Thiên và chiếc ô tô của Thánh Huy là đỗ vào sân học viện. thế là tạm biệt núi rừng hoang dã, tạm biệt không khí trong lành và con suối mát mẻ, họ lại trở về là chính họ, những con người hiện đại của đô thị, và trở về với học viện Thánh Huy đẹp đẽ. Các học viên uể oải bước
xuống xe, ai về nhà nấy. băng Hạ đội lên đầu chiếc lưỡi trai, ngón tay
hơi giật giật vì bàn tay ấm áp của Thiên vẫn giữ chặt lấy tay cô không
rời, khiến nó hơi tê.

Cô lặng lẽ nhìn anh.


Anh đã ngủ. Mi mắt nhắm nghiền, hàng
lông mi dày và đen phủ lặng lẽ lên bầu mắt, hơi thở nhè nhẹ, gương mặt
như tượng tạc khẽ dựa vào thành ghế. Nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy
tay cô, không hề nơi lỏng, giống như ngay cả trong giấc ngủ, anh vẫn
không để cho cô rời xa mình.

Cô nhẹ nhàng rút tay ra, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, kẻo anh thức giấc. Bàn tay trắ