
éo tay Hạ quay ngược lại. Nhưng còn chưa kịp tiến được bước nào, anh đã nhíu mày nhìn xung quanh, bốn phía nơi nào cũng y hệt như nhau, chính hai người cũng không nhận
ra mình vừa từ hướng nào tới.
- Thấy chưa? - Băng Hạ cười - Chưa ra được đâu.
Rồi cô quay ngược lại, tiến về phía
trước, cô chẳng biết đó là lối ra hay lối vào sâu thêm, chỉ biết càng
ngày, thân nhiệt cô càng giảm xuống. Hàn Phong vội chạy theo Hạ, anh cầm đèn pin soi rõ xung quanh, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo, anh cảm thấy như
mình đang rơi vào một cơn ác mộng chứ không phải sự thật đang bày ra
trước mắt.
- Này, em nghe chuyện ma không?
- Không sợ à?
- Đương nhiên là không, đàn ông con trai mà lại đi sợ ma quỷ chắc.
- Kể đi. Tốt nhất là đừng để giọng mình run ấy.
- Có một chàng trai đi xe máy trên đường vào ban đêm, bỗng gặp một chàng trai khác đứng trên vỉa hè xin đi nhờ. Anh ta đồng ý, đến một bước
ngoặt khác, gặp một cô gái rất xinh đẹp cũng xin đi nhờ, anh ta nhất
quyết không cho. Anh chàng kia hỏi:
- Xe chở ba cũng được, tại sao anh lại không cho cô ta đi nhờ? Cô ấy xinh đẹp thế mà?
Anh ta liền trả lời:
- Anh biết không, tuần trước ở đó có một vụ tai nạn, cô ta chết rồi đấy, hôm ấy tôi cũng chứng kiến mà.
Anh chàng kia gật gù.
- Tuần trước à? Tôi và cô ta chết cùng nhau đấy.
Hàn Phong vừa kể vừa làm cho khuôn mặt
nghiêm trọng, giọng nói nhẹ như sương lúc trầm lúc bổng khiến cho ai
nghe cũng không khỏi hoảng sợ. Băng Hạ thì vẫn bình thản đi, mặt chẳng
biểu lộ cảm xúc gì, cô quay sang nói.
- Chuyện này hồi còn sống tôi nghe rồi.
- Cái gì?????
Phong hét lớn, một chút nữa là đánh rơi
cây đèn pin. Mặt anh từ tái mét, chuyển qua trắng bệch, và cuối cùng là
đỏ lừ khi Băng Hạ trước mặt anh bật cười lên khanh khách.
- Em trêu tôi?
- Và anh sợ.
Nói xong Băng Hạ lại bật cười. Màu đỏ
trên mặt Phong từ từ nhạt đi khi anh thu hết cái nụ cười trên đôi môi
anh đào tuyệt đẹp ấy vào mắt. Nụ cười ấy rất đẹp, đôi môi mọng đỏ kéo
dãn, để lộ hàm trắng đều tăm tắp, và một chiếc răng khểnh nhỏ khuất bên
trong. Như đã nói, đó là một thứ vũ khí giết người không thể hoàn hảo
hơn.
.....................
1h45
Đã quá lâu rồi. Vy sốt ruột đi đi lại
lại trước căn lều, tay nắm chặt điện thoại. Khi đi Hạ có đem theo di
động, nhưng điện thoại lại báo ngoài vùng phủ sóng. Tại sao cô ấy luôn
khiến người khác lo lắng như vậy chứ?
Bàn tay run run bấu chặt vào điện thoại, cô mở danh bạ, lướt màn hình cảm ứng Iphone đến tên "Nhật Long". Cô
đành phải cầu cứu đến Thiếu gia giống như lần Hạ bị bắt cóc thôi. Chứ
như thế này, cô đến đột quỵ vì đau tim mất, dù sao thì bây giờ với ngày
ấy, Băng Hạ trong lòng Thiếu gia cũng đã hơn một mức.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Nhật
Long nhanh tay bắt máy. Với nhiệm vụ vệ sĩ của Thiếu gia, anh rèn luyện
được đôi tai rất nhạy cảm với tiếng động, kể cả đang ngủ.
- Alo?
- Nhật Long.... - Giọng Tiểu Vy bên đầu dây kia lạc đi - Băng Hạ.....làm ơn giúp tôi với...cô ấy.....
- Băng Hạ làm sao? - Long ngồi bật dậy
- Cô ấy.......
..............
- Thiếu gia! Thiếu gia! - Tiếng Nhật Long gọi giục giã.
- Sao? - Hạo Thiên đang ngồi đọc sách ở lều riêng, nghe tiếng Long, anh biết có chuyện không nhỏ, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
- Thiếu gia, Dương tiểu thư mất tích rồi!
- Cái gì????
Đôi mắt xanh lóe lên ánh sáng, lạnh đến run người.
---------------
Lúc đó, trong khu rừng Tử Thần, Băng Hạ
và Hàn Phong đã tìm được một phiến đá rộng và phẳng để nghỉ ngơi. Họ
chẳng biết mình đã đến chỗ nào của khu rừng, vì bốn xung quanh, khung
cảnh vẫn giống nhau như lột.
- Này, em tính làm thế nào để ra khỏi đây?
Phong thở nhẹ. Bây giờ cũng đã khá muộn, khu rừng này rất rộng, không ra được khỏi đây, coi như là bước một chân vào quan tài rồi.
- Đi.
- Đi đâu?
- Đi ra.
- Ra đâu?
- Ra khỏi khu rừng.
- Em định đi đường nào?
- Đường để ra.
- Hòa, em nói thế thì đừng có nói.
- Anh không hỏi thì tôi cũng chẳng nói.
Mặt trăng bây giờ đã thoát khỏi sự kìm
kẹp của mấy đám mây, ánh trăng sáng dịu tỏa xuống, bao phủ lên người
Băng Hạ, làn da cô dưới ánh trăng gần như trong suốt.
- Băng Hạ này!
- Nghe.
- Em...yêu Hạo Thiên à?
- Hỏi làm gì? - Hạ nhìn Phong, đôi lông mày hơi nhíu lại.
- Để biết.
- Biết để làm gì?
- Trả lời tôi đi.
- Sao tôi phải trả lời anh?
- Dương Băng Hạ! - Phong quát
- Nghe.
Đôi mắt sáng lên thứ ánh sáng xanh rợn người, Phong nắm lấy hai vai Băng Hạ, buộc cô phải nhìn vào mình, hét lên.
- Em yêu Hạo Thiên, có đúng không?
Băng Hạ thản nhiên nhìn anh, ánh trăng
soi mình trong đôi mắt xám tro trong suốt, như chưa hề phản chiếu sự dối tr