
phải chúng ta nên chú ý ăn uống hơn sao?”
Hai chữ ghép thận khiến Cố Hạo Ninh rùng mình, anh nhàn nhạt đáp: “Em muốn thì cứ mang.”
“Được! Thế mai em ra siêu thị, mua mấy gói mì ăn liền.”
Nói rồi, Lâm Nhược Kỳ nhắm mắt lại, một lát sau, nhịp thở của cô đều đều, chậm rãi như đã ngủ say.
Trong bóng đêm, Cố Hạo Ninh lặng lẽ nhìn Lâm Nhược Kỳ, những nghi hoặc
trong lòng càng lúc càng tăng. Anh nhớ lần đi Maldives trước, anh muốn
mang mì gói theo, liền bị Lâm Nhược Kỳ mắng một trận té tát, hành lý thì nhét đầy quần áo và mỹ phẩm của cô. Tại sao lần này cô thay đổi nhiều
thế? Muốn mang nồi cơm điện, không thích ăn cà ri, mang mì gói… Cô đang
cố tình chiều theo ý anh ư?
Nghe nhịp thở đều đặn của Lâm Nhược Kỳ nằm bên cạnh, có lẽ cô đã ngủ say rồi. Anh chầm chậm lật chăn, bước xuống giường, khẽ khàng lấy laptop ra khỏi túi, đi vào phòng tắm. Anh mở máy, copy tất cả từng bản word mà
mình đã ghi chép khi nằm trong viện, đăng lên blog. Khi đăng ghi chép
của hôm biết được Nhược Kỳ là người hiến thận, tay anh thoáng dừng lại.
Bên tai lại vang lên lời van xin nhún nhường đến cùng cực của cô: “Hạo
Ninh, đừng bắt em rời khỏi, được không?”
Cố Hạo Ninh nhắm mắt lại, siết chặt thành nắm đấm, cảnh tượng đỏ rực màu máu kia, cơ thể trắng nhợt và giá lạnh của Tiểu Phong nằm gục bất động
trong vòng tay anh, lần nữa hiện rõ trước mắt… Lồng ngực đau nhói, như
muốn thiêu rụi tất cả thành tro tàn.
Những móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay muốn rỉ máu. Trong tim như có
một con dao cùn không ngừng cứa, mỗi hơi thở đều đau đớn đến run rẩy…
Sao anh có thể quên được? Quá khứ lẫn người con gái tên Tiểu Phong ấy, sao anh quên được kia chứ?
Tiểu Phong, liệu em có trách anh? Vốn tưởng rằng, chí ít anh có thể giữ
gìn cho đôi ta tình cảm này, nào ngờ giờ đây, điều anh có thể làm là
cùng với Nhược Kỳ, “hạnh phúc” trọn đời.”
Anh nhắm nghiền mắt nhưng vẫn không ngăn được những giọt lệ nóng hổi
trào ra. Màn hình laptop lập loè toả ánh sáng nhàn nhặt giữa đêm lạnh
như đang giễu cợt thế giới đầy mỉa mai này.
“Đẹp quá!”
Lâm Nhược Kỳ đứng bên bờ biển, chầm chậm ngẩng đầu, hai tay dang rộng đón những làn gió biển mát rượi ùa tới.
Ngoài kia, từng cơn sóng dịu dàng vỗ về bờ cát trắng. Đại dương trải dài bao la với những gam màu xanh lam khác biệt trùng trùng điệp điệp biến
hoá tuyệt diệu. Chốc chốc có đàn hải âu nhàn nhã tung cánh bay lượn trên mặt biển, đôi cánh trắng muốt, chao nghiêng giữa những tia nắng vắng
rực, tạo nên khung cảnh quyến rũ, nên thơ.
Cố Hạo Ninh đứng sau lưng Lâm Nhược Kỳ nhưng hiện lên trước mắt anh lại là bóng hình của Tiểu Phong bên bờ biển Nice năm nào.
Đó là một buổi chiều nắng vàng, Tiểu Phong cũng đứng bên bờ biển như
Nhược Kỳ hiện giờ. Ánh nắng mát dịu xuyên qua những cây cọ cao sừng sững in bóng mảnh mai của cô. Tà váy trắng tinh tung bay theo gió, làn da
mịn màng, trắng ngần như tan trong ánh sáng rực rỡ, mái tóc đen nhánh
bay bay xen kẽ những giọt nắng lung linh hoà vào sắc xanh óng ánh của
mặt biển, trông Tiểu Phong như nàng tiên mới từ biển bước ra, đẹp đẽ và
thanh khiết đến nao lòng.
Hôm đó, anh lặng lẽ đứng sau lưng Tiểu Phong, cảm nhận bóng lưng tuyệt
đẹp ấy khắc sâu vào da thịt mình. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, dưới
hàng lông mi như nhung tơ kia là cặp mắt đen láy tựa mặt nước hồ thu
trong vắt, tĩnh lặng và sáng ngời, sâu lắng. Lúc đó, con tim anh đập
loạn nhịp, thầm thán, không ngờ trên thế gian lại có người con gái không vướng chút bụi trần, trang nhã nhường này.
“Hạo Ninh!” Lâm Nhược Kỳ bỗng xoay đầu qua nhìn anh cười rạng rỡ, ngón
tay chỉ về phía xa xa, hào hứng nói: “Bên kia có giường xếp kìa, chúng
ta qua đó ngồi nhé?”
Cố Hạo Ninh hơi mím môi, xoá đi nét miên man dưới đáy mắt, tiến đến gần
Lâm Nhược Kỳ, dìu cô chầm chậm đi về hướng giường xếp. Mới đi được hai
bước, đột nhiên một quả bóng bay vút lao về phía hai người, trong vô
thức, Cố Hạo Ninh thoắt đưa tay ra đỡ, “binh”, quả bóng đập mạnh vào
cánh tay anh.
“Anh sao rồi? Có bị thương không?” Lâm Nhược Kỳ sốt ruột kéo tay anh qua xem, nó đã ửng đỏ.
“Sorry! Sorry!” Một cậu bé tóc vàng khoảng bốn, năm tuổi hối hả chạy
đến, vừa nhặt quả bóng vừa luôn miệng xin lỗi Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược
Kỳ, gương mặt trắng nõn ngượng ngùng ửng đỏ.
Cố Hạo Ninh lắc đầu cười, nhặt quả bóng trả lại cho cậu bé, huơ huơ tay, cậu bé liền vui cười chạy ra xa.
“Anh thích trẻ con lắm à?” Lâm Nhược Kỳ nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của Cố Hạo Ninh, đã lâu lắm rồi cô không thấy anh cười dịu dàng thế này.
“Cũng bình thường!” Cố Hạo Ninh xoay qua hướng Lâm Nhược Kỳ, ý cười dưới đáy mắt từ từ tắt ngắm. Anh biết, Nhược Kỳ không thích trẻ con nên kết
hôn bao năm nay, hai người đến giờ vẫn không có một mụn con. Còn bây
giờ, cô lại hiến thận cho anh, bác sĩ Lộ từng nói, tình trạng sức khoẻ
hiện giờ của Nhược Kỳ càng không thích hợp để mang thai.
Trông thấy tia rầu rĩ thấp thoáng nơi đáy mắt