The Soda Pop
Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325400

Bình chọn: 7.00/10/540 lượt.

anh, đột nhiên Lâm Nhược
Kỳ thầm nảy ra một suy nghĩ. Bây giờ, chắc hẳn Hạo Ninh đã có thể chấp
nhận cô sinh cho anh một đứa con rồi nhỉ?

“Chúng ta qua đó đi!” Lời của Cố Hạo Ninh cắt ngang dòng suy nghĩ của
Nhược Kỳ, cô cúi đầu nhìn, thấy chỗ tay bị bóng đập đã bầm tím, không
khỏi nhớ lại cảnh anh giúp cô ngăn quả bóng bay đến ban nãy, một cách tự nhiên thế kia… Đã bao lâu rồi? Gần nửa năm rồi chăng? Đây là lần đầu
tiên kể từ khi cô trở thành Lâm Nhược Kỳ, Cố Hạo Ninh tỏ thái độ bảo vệ
cô.

Nằm trên giường xếp, Cố Hạo Ninh nhắm mắt lại. Ánh nắn dịu dàng rọi
xuống người anh, gió biển hiu hiu mơn man trên mặt, thấp thoáng ngửi
thấy vị mằn mặn trong không khí. Rõ ràng, ấm áp làm sao, còn rộn ràng
xen lẫn tiếng cười đùa của trẻ con vẳng lại cách đó không xa. Nhưng anh
chỉ cảm thấy lạnh giá và cô liêu, trống rỗng đến mức như trên trời này
chỉ còn lại mình anh.

Lâm Nhược Kỳ nằm cạnh Cố Hạo Ninh, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của anh, trong lòng dạt dào yêu thương và ấm áp.

Từ cái đêm kỷ niệm mười năm ngày cưới đó, anh ôm cô vào lòng, cả thế
giới của cô như phút chốc bừng sáng. Hành động che chắn cô trong vô thức của anh ban nãy như một thanh diêm cháy rực, lần nữa thắp sáng niềm hy
vọng nơi đáy lòng cô. Trong mắt anh, cuối cùng đã lại hiện hữu bóng hình của cô, dù là Tiểu Phong cũng tốt, Nhược Kỳ cũng được, dẫu sao, anh đối với cô như vậy cũng đã đủ rồi. Lâm Nhược Kỳ chầm chậm nhắm mắt, khoé
môi cong nở một nụ cười thoả mãn. Cô và Hạo Ninh rồi sẽ nhanh chóng có
được một tương lai hạnh phúc nhỉ?

Maldives quả nhiên là thiên đường dưới hạ giới. Cơ hồ tất cả những người đến đây đều không khỏi đắm chìm trong cảnh đẹp hiền hoà và bầu không
khí tĩnh lặng đến ngất ngây này.

Ban ngày, Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược Kỳ cùng đi dọc bờ biển, thỉnh thoảng
ghé xem vài tiết mục biểu diễn của người dân địa phương. Đến tối, dưới
ánh trăng tĩnh mịch, hai người cùng nằm trên giường xếp, ngắm nhìn trời
sao rực rỡ. Bầu trời đêm óng ả như nhung, thấp lưng chừng ngỡ như có thể với tay chạm tới, cả dãy ánh sáng lấp lánh đầy mộng ảo như trong buổi
đêm hạnh phúc nhất của câu chuyện cổ tích, đẹp đến lặng người.

“Anh xem, sao băng kìa!”

Đột nhiên, một vì sao băng lướt qua bầu trời. Lâm Nhược Kỳ vội vàng nhắm mắt, tay chắp trước ngực, thành khẩn cầu nguyện. Gió đêm mát dịu, mang
theo mùi hương của Hạo Ninh, mơn man con tim cô, tựa như sự dịu dàng
thầm lặng trong đêm tĩnh mịch ở Paris năm nào. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi u sầu cuối cùng trong tim Lâm Nhược Kỳ cũng bỗng hoá thành cát bụi. Con tim mềm yếu vô cùng. Cô sẽ không cưỡng cầu thêm điều gì, dù là Vu Tiểu
Phong hay là Lâm Nhược Kỳ, cô chỉ cần được ở bên Hạo Ninh, mãi mãi đã là đủ rồi, chỉ cần được ở bên anh, cô bằng lòng đánh đổi mọi thứ.

Mở mắt ra, Lâm Nhược Kỳ cười, hỏi Cố Hạo Ninh: “Hạo Ninh, anh cầu nguyện chưa?”

“Cầu nguyện?” Cố Hạo Ninh nhàn nhạt cười. “Mấy thứ hư vô hão huyền đó, sao lại tin là thật chứ?”

Cố Hạo Ninh lặng lẽ ngẩng đầu, ngắm nhìn từng vì sao băng lướt qua bầu
trời, ánh sáng lấp loáng rơi trong đôi mắt đen thẳm của anh, như từng
ánh sao chôn vùi dưới đáy đại dương hoang vắng, chẳng dấy lên chút sóng
gợn.

Lâm Nhược Kỳ xoay đầu lại, chầm chậm nhắm mắt. Tại sao trong khoảnh khắc hạnh phúc này, cô lại cảm thấy mùi vị của sự thê lương?

Kỳ nghỉ bảy ngày chớp mắt đã trôi qua. Sau đó, Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược
Kỳ cùng quay lại cuộc sống thường nhật với bộn bề công việc.

Trưa một ngày nọ, sau khi kết thúc cuộc họp qua điện thoại, Lạc Hân gọi
với theo Cố Hạo Ninh đang chuẩn bị đi vào phòng hút thuốc: “Giám đốc Cố, em gọi thức ăn rồi, ta đi cùng ăn nhé?”

“Không cần đâu, cô ăn đi, tôi không đói.”

“Em gọi nhiều lắm, mình em chắc chắn không ăn hết. Chiều nay còn mấy
cuộc họp nữa, buổi trưa nên ăn chút gì vẫn hơn. Anh đợi chút, em mang
đến ngay!”

Cố Hạo Ninh còn chưa kịp mở miệng, Lạc Hân đã bước nhanh ra ngoài. Anh
đành ngồi xuống đợi. Cuộc họp vốn chỉ có hai người và nhân viên bên khu
vực chi nhánh, giờ Lạc Hân rời đi, cả căn phòng hội nghị rộng rãi phút
chốc trở nên trống trải.

Anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đột nhiên ngửi thấy mùi bánh pizza. Cố Hạo Ninh lắc đầu cười khổ, đè nén cảm giác buồn bã đang dâng lên trong
lòng, sao anh lại nhớ tới lần Tiểu Phong tăng ca buổi trưa, anh vào
Pizza Hut mua thức ăn mang đến cho cô, từ đó, mỗi lần hai người đến
Pizza Hut, y như rằng đều gọi những món ấy…

“Tèng téng teng! Pizza hải sản cỡ siêu lớn, ốc sên đút lò, cánh gà
chiên, tiramisu, có cả trà sữa nóng hổi thơm ngào ngạt! Sao hả, anh thấy được chứ?”

“Cái này…” Cố Hạo Ninh bật đứng dậy sửng sốt, thầm giật mình, đôi mắt
ngỡ ngàng nhìn đống thức ăn trên bàn, giống y hệt, sao lại thế được? Sao lại giống y chang “thực đơn thường trực” mà anh và Tiểu Phong đều chọn
mỗi lần đến Pizza Hut?

Cố Hạo Ninh nghiêng người về trước, đôi tay chống trên mặt bàn siết
chặt, vẫn không kiềm chế được cơn run rẩy. Anh chầm chậm ngước nhìn