
âu lắng tựa chiếc giếng cổ ngàn năm, sâu
không thấy đáy, như có ngàn vạn cảm xúc cuồn cuộn dâng trào nhưng đến
miệng giếng, chỉ còn lại mặt nước tĩnh mịch u tối, không chút gợn sóng.
“Hai năm qua, em sống tốt chứ?” Anh cuối cùng cũng lên tiếng trước.
“Em cũng ổn.” Chỉ là một câu trả lời đơn giản nhưng lại như vắt kiệt sức lực trong cô.
Cô hơi ngẩng đầu, muốn ánh nắng ấm áp làm khô những giọt nước nơi khóe
mi, nào ngờ bị luồng ánh sáng chói chang rọi thẳng vào khiến mắt hoa
lên, người bất chợt lảo đảo. Cố Hạo Ninh vội đỡ lấy cô, trong mắt đong
đầy vẻ lo lắng. “Em sao thế?”
“Không sao, có lẽ do đứng dưới nắng lâu quá nên hơi choáng váng thôi!”
Cô đứng vững lại, gương mặt vốn trắng bệch dần ửng hồng, thời gian đã
trôi qua lâu như vậy, thế mà cô vẫn xốn xang bởi sự đụng chạm của anh.
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.” Cố Hạo ninh dìu cô ngồi vào trong xe
của mình, tra chìa khóa vào ổ, nổ máy. Nhưng trong khoánh khắc vừa đạp
ga, anh đột nhiên dừng lại, bỗng dưng bầu không khí trong xe chìm vào
tĩnh lặng.
“Em cần đến tòa cao ốc Gia Nguyên ở phố Đông Hoa, Giám đốc Cố...” Cô
đáp, cố trấn tĩnh nhưng trong giọng nói vẫn có chút run rẩy.
“Đừng gọi anh là Giám đốc Cố, giờ chúng ta đã không còn là cấp trên và
nhân viên nữa rồi.” Cố Hạo ninh nói dứt lời, giọng điệu khô khốc. “Em về nước từ lúc nào? Đã tìm được công việc chưa?”
“Em về đây từ năm ngoái. Giờ em đang làm trợ lý nghiệp vụ cho một công ty của Pháp.”
“Ồ, sau đó em vẫn đi làm thêm khi còn bên Pháp chứ?”
“Dạ có, sau đó em từng đến Provence hái nho, rửa bát trong nhà hàng, còn làm phiên dịch cho mấy đoàn khách du lịch.” Nhắc đến những việc làm
thêm, cô thoải mái hơn hẳn, từ tốn kể.
“Thật à? Em đã đi những đâu nữa? Đặt chân khắp châu Âu rồi chứ?” Cuối
cùng cảm xúc trong lòng như đã lắng dịu, Cố Hạo Ninh khởi động xe, vừa
lái đến phố Đông Hoa vừa hỏi.
“Chắc cũng gần vậy. Sau đó em có đến Cologne lần nữa, còn trèo lên đỉnh
tháp nhà thờ lớn Cologne nữa đó!” Vu Tiểu Phong mỉm cười, gò má ửng
hồng.
“Thật sao? Cái cầu thang dốc đứng ấy, em thực sự đã trèo lần thứ hai à? Ngắm được phong cảnh trên đỉnh tháp chưa?”
“Ngắm rồi nhưng lúc đó cảnh vật đều bị bọc lại bởi dây thép gai, cảm
giác cũng chẳng có gì đặc biệt.” Cô âm thầm đè nén nỗi buồn dâng trong
tim. Lần đó, cô vốn định ôn lại cảm giác hoài niệm kia nhưng chỉ còn lại nỗi hụt hẫng. Thì ra, quan trọng không phải là phong cảnh mà chính là
người cùng cô ngắm phong cảnh.
“Còn nước Ý, sau đó em có đến nữa không? Anh còn nhớ lần trước em bảo
pizza ở Rome là ngon nhất, nhất định sẽ đến đó làm hướng dẫn viên du
lịch.” Nhắc đến Rome, tay Cố Hạo Ninh khẽ run rẩy, nơi đó là nơi mà anh
và cô chia tay nhau…
“Không, sau đó em không đến Rome thêm lần nào. Em không muốn đến nơi đó
lần nữa...” Vu Tiểu Phong khẽ nói, cô mãi mãi không sao quên được, ngày
hôm đó, trước “Chiếc Miệng Sự Thật”, lần đầu tiên cô đã nói ra tình yêu
của mình nhưng cũng từ đó chôn chặt mối tình ấy sâu tận đáy lòng... Trái tim như bị một con dao cùn cứa qua cứa lại, hết lần này đến lần khác,
đau đớn biết bao, đến mức cô không thở nổi...
Còn Cố Hạo Ninh chỉ lặng im, anh không biết nên nói gì để an ủi Tiểu
Phong, trong lòng anh đau buốt không thôi. Hai năm nay, từ khi cha mẹ vợ qua đời, Nhược Kỳ bèn xem anh như chiêc phao duy nhất giữa dòng thác
lũ, càng lúc càng dựa dẫm vào anh và trở nên điên dại, hễ không vừa ý là ném đồ đạc, đánh chửi, công thêm tình cảm thương xót của cha mẹ anh
dành cho cô nên đến cả chỗ để kể khổ anh cũng không có, chỉ có thể đau
khổ nhẫn nhịn. Đêm khuya khi những giấc chiêm bao tìm đến, trong đầu anh cứ nhớ về bóng hình mỏng manh, yếu đuối kia cùng những kỷ niệm ấm áp,
tĩnh lặng trong chuyến đi châu Âu đó, chỉ có như thế, anh mới có thể cảm nhận được một chút hơi ấm và niềm an ủi, vơi bớt đi nỗi trống vắng và
buốt giá...
Trong khoang xe lặng ngắt như tờ, hai người đều không dám chạm vào những hồi ức đớn đau đến xé lòng ấy, chỉ buồn bã chìm trong thinh lặng, mặc
cho nỗi im ắng sâu thương chầm chậm đông đặc.
“Đến nơi rồi, cảm ơn anh!” Cố Hạo Ninh dừng xe trước cửa cao ốc Gia
Nguyên, Vu Tiểu Phong chầm chậm tháo dây an toàn, chuẩn bị mở cửa bước
xuống.
“Em có thể cho anh số điện thoại không?” Cố Hạo Ninh đột nhiên cất
tiếng, bàn tay đặt trên cánh cửa chợt dừng lại, cô chậm rãi xoay người
qua. “Anh cho em mượn điện thoại.” Nhận lấy di động của Cố Hạo Ninh, cô
nhập số điện thoại của mình vào nhưng ngập ngừng mãi mà không nhấn nút
gọi.
“Tốt nhất em không nên lưu số của anh, lúc nào muốn liên lạc thì anh gọi cho em nhé!” Cô đặt di động của Cố Hạo Ninh trên bàn điều khiển. Cuối
cùng, cô vẫn không có đủ dũng khí để lưu lại số của anh, cô sợ một lúc
nào đó mình sẽ không kìm lòng mà ước mong về một hạnh phúc không thuộc
về mình.
“Vậy mấy giờ em tan làm? Chút nữa anh qua đón em nhé? Đinh Hồng cũng về
nước rồi, em còn nhớ cậu ta chứ? Tối nay chúng ta cùng đi ăn