
ái
này mà em chẳng cần mạng sống ư?”
“Làm gì khoa trương thế!” Vu Tiểu Phong gượng cười, cố đè nén nỗi chua
xót trong lòng. “Không phải ban nãy anh cũng thấy đó sao, em có học qua
vài chiêu karate. Cái này dù gì cũng là món quá đầu tiên anh tặng em…”
Khóe môi gượng cười khẽ run run, cô không biết nói gì tiếp, muốn cười
nhưng vẫn không sao ngăn được dòng lệ ngân ngấn nơi đáy mắt, từng giọt,
từng giọt thi nhau tuôn rơi. Cô nhớ lại tiếng hét xé lòng ban nãy của
anh, cô hoàn toàn không phải chỉ là đơn phương…
Còn Cố Hạo Ninh chỉ đứng lặng nhìn chiếc trâm cài trước ngực Tiểu Phong, sắc đỏ rực rỡ kia tựa những giọt máu rỉ ra từ tình cảm ấp ủ cháy bỏng,
như muốn thiêu đốt đôi mắt anh…
Rốt cuộc anh đang trốn chạy thứ tình cảm gì đây? Có phải anh đã sai rồi? Có phải anh nên dũng cảm đối mặt, giành lấy nó? Có lẽ giữa hai người
thực sự có thể có được một tương lai tươi đẹp chăng?
Chầm chậm ngẩng lên, Cố Hạo Ninh mím môi, như muốn nói gì đó…
Ngay khoảnh khắc ấy, bất thình lình điện thoại trong túi áo đổ chuông.
Mắt nhìn trân trân cái tên quen thuộc trên màn hình kia hồi lâu, anh mới chậm rãi lấy di động ra, áp lên tai. “Nhược Kỳ.”
“Cố Hạo Ninh, anh làm cái quái gì mà mãi mới nghe máy thế hả? Cha mẹ
em... cha mẹ em xảy ra chuyện rồi! Đoàn du lịch của họ gặp tai nạn, nghe nói cả chuyến xe không còn ai sống sót... Anh mau về, mau về đi!” Trong điện thoại, Lâm Nhược Kỳ khóc nức nở đến khản cả giọng.
“Cái gì?” Tin dữ đột ngột ập đến, tựa như chiếc búa tạ nện thẳng vào con tim Cố Hạo Ninh. Anh đờ đẫn nhìn vào đôi mắt dịu hiền của Vu Tiểu Phong trước mặt, lời nói như chẳng phải bật ra từ miệng anh: “Được, anh...
lập tức về ngay.”
“Phải về rồi à?” Vu Tiểu Phong mỉm cười cất tiếng, dịu dàng và nhã nhặn
nhưng vẫn khiến Cố Hạo Ninh nhận ra đằng sau đó là sự run rẩy không sao
kìm nén được mà cô đang cố gắng che giấu.
“Ừm!” Cố Hạo Ninh không dám nhìn vào mắt Vu Tiểu Phong, chỉ ậm ờ đáp.
“Vừa đúng lúc chúng ta đến thăm thắng cảnh cuối cùng.” Vu Tiểu Phong
nhìn bức tượng Bobác traia della Verità ở đằng xa, chợt nhoẻn cười, cố
gắng đè nén nước mắt chực trào nơi đáy mắt nhưng vẫn không sao ngăn được cơn đau nhói buốt kia không ngừng xâm chiếm cõi lòng. “Có thể để em qua đó nói một câu không?”
“Được!” Cố Hạo Ninh khẽ gật đầu, cùng Vu Tiểu Phong đi qua bên đó.
“Tu me manqueras.” Đứng trước Chiếc Miệng Sự Thật, Vu Tiểu Phong chầm
chậm đưa tay mình vào chiếc miệng há rộng của bức tượng, dịu dàng nói.
Cô biết Cố Hạo Ninh nghe không hiểu, câu này là cô dành cho bản thân
mình. Cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn kia từ ngón tay lan dần đến đáy
lòng, như muốn đóng băng tất cả.
Cuối cùng... đã đến hồi kết.
Khóe môi gắng gượng nhướn cao, cô dường như vận dụng hết mọi sức lực chỉ để nở nụ cười cuối cùng của cuộc đời này. Ánh nắng rực rỡ rọi vào đôi
mắt cười cong cong của cô. Cô ngẩng cao đầu để nước mắt chảy ngược vào
tim...
Hạo Ninh, chúng ta không thể gặp lại nữa... Hạo Ninh, tu me manqueras...
Nhìn đôi mắt nhòa lệ cùng nụ cười rạng ngời của Tiểu Phong, Cố Hạo Ninh
đớn đau đến tê dại, nỗi đau thương mà cô đang cố đè nén, nỗi tuyệt vọng
đang cực lực kiềm chế kia, sao anh lại không hiểu? Anh đâu có khác gì?
Anh không dám hỏi Tiểu Phong câu đó có nghĩa là gì, anh chỉ biết hai
người sắp phải chia ly, hai người rốt cuộc cũng chỉ còn cách chia xa. Có những người, những lời nói, suốt cuộc đời này, cả hai vĩnh viễn chỉ có
thể chôn chặt dưới đáy lòng. Tiểu Phong, Tiểu Phong, tiếc rằng ta không
gặp lúc chỉ hồng chưa xe, nếu có kiếp sau, nguyện cho đôi ta có thể gặp
nhau sớm hơn, sớm hơn...
Kể từ lần chia tay Cố Hạo Ninh ở Rome, Ý trở thành nơi cấm kỵ trong lòng Vu Tiểu Phong. Sau đó, cô cũng từng nhiều lần làm hướng dẫn viên cho
các đoàn du lịch, đặt chân qua rất nhiều nơi ở châu Âu, chỉ duy nhất
Rome, cô không quay lại lần nào.
Cô ngỡ rằng, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Cố Hạo Ninh, mãi đến buổi chiều tươi đẹp hôm ấy.
“Tiểu Phong?”
Vu Tiểu Phong vừa bước ra từ quán bar Phong Tình, một tiếng gọi vừa quen và lạ chợt lướt qua tai, pha lẫn chút mừng rỡ ngỡ ngàng và kích động.
Vu Tiểu Phong ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, trông thấy người đàn ông đã bao lần xuất hiện trong những giấc mơ của cô đang đứng ở bên kia đường. Anh đứng chết lặng ngay đó, trân trân nhìn cô, vẻ mặt ngẩn ngơ và say mê,
ngỡ ngàng và cũng chẳng dám chứng thực đó tựa như cây kim cực mảnh, châm vào tim cô đau nhói, khiến chân cô cũng chôn chặt tại chỗ, chỉ có thể
ngây ngô đứng đấy, chẳng nhích nổi một bước.
Xe cộ tấp nập qua lại, hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau. Thời gian như dừng lại, dòng người đông đúc, xe cộ như nước, dường như đều bị cách ly ở một nơi xa xăm nào đó, thế giới của hai người lặng ngắt như tờ…
Thời gian trôi qua tưởng chừng như dài cả thế kỷ, cuối cùng cô mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, sải bước đi sang bên kia đường.
Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt s