
iều đó thì có liên quan gì đến gặp được hay không chứ?” Vu Tiểu Phong
nghi hoặc. “Thích anh ấy là chuyện của bản thân em, muốn học tiếng Ý
cũng là chuyện của em, vì thích nên em mới muốn đi học, tại sao còn phải tính toán thiệt hơn nhiều thế làm gì? Cho đi vốn đã là một chuyện rất
hạnh phúc rồi mà!”
“Cho đi vốn đã là một chuyện rất hạnh phúc ư?” Cố Hạo Ninh khẽ khàng
nhắc lại, trong lòng dậy sóng. Cô rốt cuộc là một người con gái như thế
nào? Sao lại dạt dào năng lượng, nhiệt tình và ấm áp đến thế? Sao cô lại có thể một lòng kiên trì thầm lặng cho đi mà không đòi hỏi bất kì sự
hồi đáp nào?
Thần sắc Cố Hạo Ninh không kìm được, khẽ rung động. Anh đưa tay lên muốn vuốt ve gương mặt hiền dịu kia của cô biết bao, nhưng cuối cùng, chỉ
đành dừng lại giữa chừng, cách cô ngay gang tấc, lại như xa tận chân
trời, muôn ngàn lời nói chỉ hóa thành một câu gió thoảng mây bay.
“Còn ba năm nữa là đến World Cup 06, đến lúc đó chúng ta cùng cổ vũ cho đội Ý nhé!”
“Được! Nhất ngôn cửu định!” Vu Tiểu Phong ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt xinh tươi như hoa khiến lòng anh ngây ngất.
Mua xong huy hiệu, Cố Hạo Ninh và Tiểu Phong tiếp tục thả bộ giữa những
tiệm nhỏ hai bên đường, đến tận khi hoàng hôn buông xuống, họ mới tiếc
nuối quay về khách sạn.
Hai người cùng dùng cơm, sau khi thu dọn bát đũa, Cố Hạo Ninh bèn trở về phòng. Vu Tiểu Phong vừa định đi tắm, chợt nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra xem, thì thấy anh đang yên lặng đứng bên ngoài.
“Anh qua để tặng em thứ này.” Cố Hạo Ninh thoáng dừng lại, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp tinh xảo, đưa cho Vu Tiểu Phong, nhưng đầu vẫn cúi,
không nhìn vào mắt cô. “Anh nghĩ... có lẽ em sẽ thích nó.”
“Đây là...” Vu Tiểu Phong nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem. Là một chiếc
trâm cài áo bằng mã não mà cô trông thấy tại một tiệm đồ cổ lúc nãy.
“Lúc ở trong tiệm, anh thấy em nhiều lần nhìn nó, đoán rằng em rất thích nó. Vả lại, trong tên em có chữ “Phong”, anh cảm thấy chiếc trâm này
rất thích hợp với em.” Cố Hạo Ninh giải thích, vẻ hơi luống cuống.
Vu Tiểu Phong chầm chậm lấy trâm cài áo ra khỏi hộp, cầm trong lòng bàn
tay, chăm chú vuốt ve. Sắc đỏ uyển chuyển toát ra mùi hương cổ điển dịu
dàng dưới ánh đèn nhu hòa, tạo nên một cảm giác quyến rũ khó tả.
“Cái này... quý giá quá...”
“Quý giá gì đâu, chỉ có năm mươi mấy euro, em bằng ngày giúp anh nấu
cơm, số tiền cơm tiết kiệm được còn nhiều hơn cái này ấy chứ!”
Cố Hạo Ninh đã nghĩ trước lí do này rồi. Kỳ thực anh cũng đoán ra sở dĩ
Vu Tiểu Phong lúc đó không mua, ắt hẳn là cảm thấy quá đắt. Đi qua biết
bao nơi, cô mua quà lưu niệm, thứ đắt nhất cũng không vượt quá con số
năm euro, càng chưa bao giờ bước vào mấy tiệm đồ hiệu xa xỉ.
“Nhận đi!” Giọng trầm ấm, ôn tồn của Cố Hạo Ninh tựa như làn gió xuân
mát lành thổi qua hồ nước trong lòng Vu Tiểu Phong, gợi lên những cơn
sóng lăn tăn.
Cô nhìn chiếc lá phong tinh tế trong tay, cảm giác lòng bàn tay như bị
bao bọc giữa lửa bang đan xen. Sắc đỏ như lửa, bỏng rát dư vị rực cháy,
mặt đá như băng, rét cóng tình ý dịu dàng.
Đây là món quà đầu tiên anh tặng cô, có lẽ cũng là món kỉ niệm duy nhất
giữa hai người. Cuối cùng Vu Tiểu Phong cũng lặng lẽ gật đầu, chầm chậm
nắm tay lại, giữ chặt chiếc trâm cài áo, giọng khẽ khàng, nói: “Cảm ơn
anh!”
Hai người chỉ ở lại Milan một ngày rồi tiến thẳng đến Rome. Cả hai đi
dọc những con hẻm nhỏ huyên náo, sầm uất, một chàng trai đột nhiên đâm
sầm vào Vu Tiểu Phong, cô chỉ cảm thấy tay trái chợt bị kéo mạnh, chiếc
túi xách cầm trong tay thoắt cái đã bị giật mất.
“Cướp!” Vu Tiểu Phong hét lên, lao đi như tên bắn đuổi theo.
“Tiểu Phong, đừng đuổi nữa, Tiểu Phong!” Cố Hạo Ninh lập tức định thần
lại nhưng vẫn chậm một bước, anh trân trân nhìn Tiểu Phong đuổi theo tên cướp, bất chấp tất cả quyết giành lại chiếc túi, đột nhiên tên cướp hằn học vung con dao giấu trong tay áo lên…
“Tiểu Phong!” Một tiếng hét thất thanh vang lên đầy đau đớn, nỗi bi
thương cùng cực tựa như những cơn sóng cuồn cuộn, hung hãn nhấn chìm tâm trí anh. Tên cướp bất chợt khựng lại, chính trong khoảnh khắc ngập
ngừng đó, chân phải Vu Tiểu Phong giơ lên, tung một cú đá xoáy tuyệt
đẹp, trúng ngay tay cầm dao của tên côn đồ, chỉ thấy một ánh chớp bạc
vụt lóe trong không trung, con dao găm sắc lạnh kia đã bị đá văng xuống
đất…
Đến khi cảnh sát nghe tin chạy đến, giải tên cướp đang xuýt xoa bàn tay
đau kia về đồn, Vu Tiểu Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vội mở túi xách
ra kiểm tra kĩ lưỡng.
“Rốt cuộc có đồ gì quý giá đáng để em liều lĩnh thế hả ? Hộ chiếu không
phải đã dặn cất trong ngăn khóa bảo mật ở khách sạn rồi sao?”
“Không phải hộ chiếu.” Vu Tiểu Phong cúi gằm mặt, giọng hơi ngập ngừng,
cô chầm chậm lấy từ trong túi ra một vật lành lạnh, im lặng, cài lên áo.
Đôi mắt Cố Hạo Ninh mở to, đăm đăm nhìn chiếc trâm cài áo đó, ánh mắt
ngỡ ngàng, đó chính là chiếc trâm anh đã tặng cô hôm qua. “Chỉ vì c