
nước Pháp, lại bàn từ văn hóa,
địa lý, con người châu Âu đến lịch sử lâu đời của La Mã cổ đại. Vu Tiểu
Phong ngạc nhiên phát hiện, tuy đây là lần đầu Cố Hạo Ninh đến châu Âu
nhưng ở vài phương diện, anh lại có sự lý giải cực kỳ sâu sắc, tường tận và có không ít các kiến giải độc đáo về văn hóa châu Âu. Lời anh nói
không sắc sảo mà rất nho nhã, dí dỏm nhưng trong những câu chuyện bông
đùa ấy lại khiến người nghe không khỏi sửng sốt, gặt hái được không ít
kiến thức. Đinh Hồng nhìn vẻ mặt đầy sùng bái của Vu Tiểu Phong và Diệp
Luy, có phần tự hào cười, nói: “Biết sự lợi hại của anh Ninh của của
chúng ta rồi chứ, anh ấy thực sự rất xứng với tám chữ “phong lưu phóng
khoáng, học rộng tài cao” đấy!”
“Thôi đi cậu, bớt đưa anh lên mây xanh đi, anh cũng chỉ là lý luận suông thôi, đến đây lâu rồi vậy mà còn chẳng rõ mặt mũi Paris tròn méo ra
sao, ngày mai cậu rảnh chứ, cùng anh đi dạo phố xá Paris nào!” Cố Hạo
Ninh lắc đầu cười, cậu Đinh Hồng này, chọc cười là giỏi nhất.
“Được chứ, anh muốn đi đâu? Tiểu Phong, Diệp Luy, ngày mai hai em cũng
đi chơi luôn đi.” Bản thân Đinh Hồng cũng chỉ mới đến Paris hơn tháng
nay, suốt ngày cắm đầu vào công việc bận rộn đến nỗi chẳng đi đâu chơi
nhiều, cậu muốn gọi Tiểu Phong theo, ít ra cô cũng đã ở đây hai năm,
chắc hẳn đủ kiến thức để làm hướng dẫn viên cho bọn họ.
“Ngày mai à, nhưng em có hẹn với bạn bán đồ ở chợ trời mất rồi, chắc phải bảy giờ tối mới xong.” Vu Tiểu Phong tỏ ra hơi khó xử.
“Em bận việc thì thôi vậy, cũng chỉ là đi dạo loanh quanh, chân em còn
chưa lành hẳn, không cần phải chạy vòng vòng cùng bọn anh làm gì.” Cố
Hạo Ninh lơ đãng lườm Đinh Hồng một cái. Đinh Hồng không khỏi thấy xấu
hổ, haizz, vẫn là anh chu đáo nhất, ban nãy cậu nhất thời sơ ý, quên
khuấy chuyện chân Vu Tiểu Phong vẫn chưa lành, còn định kéo người ta
chạy lòng vòng, đúng là làm khó người ta rồi.
“Sáng mai em cũng phải ngủ bù, hai người đàn ông các anh cứ khoác vai
nhau mà dạo phố nhé!” Diệp Luy trêu chọc Cố Hạo Ninh và Đinh Hồng, khuấy động bầu không khí hào hứng, thoải mái trở lại.
Ăn uống no nê, đã gần mười giờ đêm, Cố Hạo Ninh bèn bảo Đinh Hồng đưa Diệp Luy về, còn anh tiễn Tiểu Phong.
Trong bữa ăn ban nãy, Cố Hạo Ninh và Đinh Hồng đã uống không ít rượu. Cố Hạo Ninh nới lỏng cà vạt, mặt anh đỏ ửng, mái tóc đen vốn xoăn xoăn
càng thêm rối bời, khiến vẻ anh tuấn kia pha lẫn nét uể oải quyến rũ,
gần như khác xa so với hình tượng chín chắn, chững chạc ngày thường
nhưng càng khiến con tim thiếu nữ bâng khuâng, rộn ràng.
Giữa màn đêm mênh mông, dưới ánh đèn hiu hắt, hai chiếc bóng nương tựa
vào nhau trông gần gũi biết bao. Lúc qua đường, Cố Hạo Ninh rất tự nhiên đi bên phía có xe, che cho cô. Gió đêm mát rượi, mang theo mùi hương
của anh dịu dàng lướt qua gò má, gieo vào lòng cô nỗi xao xuyến khó tả.
Đường về dường như ngắn hơn, đứng bên kia cửa ký túc xá, mắt dõi theo
bóng lưng khôi ngô của Cố Hạo Ninh dần khuất xa dưới ánh đèn tĩnh mịch,
Vu Tiểu Phong nấn ná không nỡ quay gót, mãi đến lúc bóng anh mất hút
trong màn đêm, cô mới bước vào căn phòng đen tối như mực, đón lấy nỗi
lạnh lẽo bao trùm.
Sáng hôm sau, khi Cố Hạo Ninh và Đinh Hồng tỉnh dậy đã là hơn mười giờ.
Hai người cùng đi tham quan các danh lam thắng cảnh, như nhà thờ Đức Bà
Paris, Khải Hoàn Môn, tháp Eiffel, Điện Invalide,... Khi họ bước ra từ
thánh đường Sacré-Coeur vừa đúng năm giờ.
Đinh Hồng nhìn đồng hồ, đề nghị: “Anh có muốn đến quán Moulin Rouge ở sông Seine không?”
Cố Hạo Ninh lắc đầu. Anh không mấy hứng thú với những màn khiêu vũ gợi
cảm đó, buột miệng hỏi Đinh Hồng: “Vu Tiểu Phong bảo hôm nay cô ấy đến
chợ trời bán đồ, hay chúng ta qua đó xem thử?”
“Đi gặp Tiểu Phong à? Để em gọi điện hỏi cô ấy đang ở đâu trước đã,
Paris có đến mấy cái chợ trời, nếu không biết vị trí cụ thể thì muốn tìm cô ấy chẳng khác nào mò kim đáy bể!” Dứt lời, Đinh Hồng lấy di động ra
gọi nhưng hệ thống lại chuyển sang hộp thư thoại.
“Không ai bắt máy à?” Cố Hạo Ninh thấy Đinh Hồng chưa nói gì đã cúp máy, thắc mắc hỏi.
“Còn rắc rối hơn cả việc không ai bắt máy. Di động cô ấy tắt máy rồi,
không biết là do hết pin hay là quên mang theo nữa.” Đinh Hồng hỏi Cố
Hạo Ninh: “Anh còn muốn đến chợ trời không?”
“Dù sao cũng còn sớm, chúng ta cứ đến khu lớn nhất đi, nghe đồn chợ trời ở Paris rất đặc sắc, dù không gặp được cô ấy cũng chẳng sao, cứ xem như đi mở mang tầm mắt vậy.” Anh bình thản đáp, Đinh Hồng bèn gật đầu đồng
ý. “Cũng được, chúng ta đến Saint-Ouen xem thử, đó là chợ trời lớn nhất, nghe đồn còn là chợ đồ cổ lớn nhất thế giới nữa, chúng ta đến đó mở
mang tầm mắt vậy.”
Hai người không ngờ lại gặp Vu Tiểu Phong tại đó. Cô và một cô gái xinh
đẹp người Trung Quốc đứng bán tại một sạp hàng nho nhỏ, trong sạp bày
đầy hàng hóa Trung Quốc, như lọ thuốc hít, ví tiền thêu hoa, túi đựng
bia trang phục cung đình, dây tết cát tường...
Khi hai người đến, Vu Tiểu Phong đang tươi cười giới thiệu sản phẩm cho
một cụ già ngư