Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326355

Bình chọn: 10.00/10/635 lượt.

hác, nó quả thực quá không tương xứng với những chiếc Benz, BMW, Ferarri, Porsche… thường xuyên vào ra trong khu
biệt thự này. Giống như khi thu dọn phòng vừa rồi, cha mẹ của Đường Uyển Như thi thoảng lại khe khẽ thương lượng, hộp cơm này tuy đã nứt, nhưng
còn có thể lấy về nhà làm hộp đựng xà phòng, chiếc lược đã gãy răng ấy
đừng có vứt đi, để về nhà chăm sóc thú cưng, cũng tốt chán. Họ giống như những người dân bình thường già nua của Thượng Hải, chắt bóp tằn tiện
mà sống, họ là thế hệ bước ra từ đời sống văn hóa phố hẻm của khu Thạch
Khố Môn, họ mới là diện mạo thật sự của cuộc sống Thượng Hải. Còn ngược
lại chúng tôi, hôm nay đi giày đế thấp màu hồng hiệu Christian Louboutin tham gia buổi công bố sản phẩm trang điểm, ngày mai đã nằm trên bãi cát vàng óng ánh của vịnh Hải Đường biển Sanya bôi kem chống nắng lên tay
chân giống như người đang quét sơn; cuộc sống như vậy xem ra lại không
chân thực.

Tôi chợt nhớ đến câu nói mà Đường Uyển Như từng nói
với tôi, đó là mấy năm về trước, nó cùng chúng tôi đến nhà Sùng Quang ở
khu biệt thự Từ Sơn tham dự tiệc sinh nhật của anh ấy. Khi đó, nó vừa
giữ chặt bộ váy trên ngực để ngăn không cho tụt xuống, vừa đảo mắt láo
liên nhìn kiến trúc huy hoàng lộng lẫy và mọi người đang mặc trang phục
như thêu hoa dệt gấm xung quanh, rồi nói một cách đầy phấn khích: “Đây
thật là một thế giới như cổ tích ấy, xem chừng tớ thật sự không thuộc về nơi này!”

Hôm nay sau mấy năm, nó đã thật sự rời xa cái thế giới mà nó không thuộc về ấy.

Thực ra, chúng tôi có ai thật sự thuộc về thế giới ấy đâu?

Trang phục mượn về, rốt cuộc cũng phải đem trả. Cuộc đời vay mượn, cũng tương tự thế.

Trong những tháng ngày sau đó, chỉ cần rảnh rỗi, tôi đều đến nhà Đường Uyển
Như. Tôi và nó cùng đi dạo phố, cùng ngồi trên sofa xem phim, cùng đi
phòng tập thể dục để luyện tập sức khỏe, cùng đến rạp để xem một số bộ
phim bom tấn mà ai cũng thích xem. Tôi thậm chí còn cùng nó bắt đầu lang thang đến IKEA dù chẳng có việc gì. Phải biết rằng, đã rất lâu rồi tôi
chưa ghé qua IKEA. Chúng tôi hồi đó, gồm cả Cố Ly, đều bị những thiết kế đơn giản kiểu Bắc Âu tinh tế bắt mắt ấy làm cho ngất ngây choáng váng,
chỉ tiếc không thể đặt cùng lúc tám chiếc giường khác nhau trong cùng
một phòng ngủ mà thôi. Còn từ sau khi đi làm, có lần tôi phải trừng
trừng nhìn cảnh Cố Ly vác ghế sofa hiệu FENDI vào nhà, nhìn nó mua một
chiếc đèn chùm với giá mười mấy vạn đồng, nhìn nó bắt chước tất cả những thứ của Cung Minh, nỗ lực để tiến vào hàng ngũ những con người giả tạo
có cuộc sống giống như những trang tạp chí ấy. Nhưng nói thực, khi tôi
nằm trên bộ sofa chỉ mấy mét vuông mà giá bằng cả căn nhà ấy, tôi chẳng
hề cảm thấy vui vẻ hơn. Tôi không còn là Lâm Tiêu hồi ở ký túc xá năm
nhất, ôm một lon Cola lớn, đầu tựa đầu với Nam Tương ngồi trên ghế lật
xem tạp chí, bỏng ngô và bánh khô trên tay vương vãi đầy ra ghế sofa
cũng chẳng sợ. Tôi cẩn thận dè dặt nằm ngang trên thứ chất liệu vải xa
xỉ, chẳng dám cựa quậy, cảm giác chẳng khác nào đang nằm trên một tấm
thép không gỉ giữa Thái Bình Dương.

IKEA vẫn đông đúc náo nhiệt
như ngày nào. Bất kể là thành phần tri thức tính toán chi li, hay các
sinh viên đại học đang khát khao hướng về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai. Kẻ có tiền đang chỉ huy đám công nhân vận chuyển đưa ghế sofa và
giường đến địa chỉ nhà họ, kẻ ít tiền thì ở trong khu vực thiết kế nội
thất ở tầng phụ, đang chăm chú lựa chọn những chậu cây màu xanh lục mười mấy đồng và những chiếc ly pha lê giá rẻ, họ muốn trang điểm cho cuộc
sống của mình, họ muốn sống cuộc sống giống như trong các trang tạp chí.

… Cuộc sống của chúng tôi đã bị vô số tạp chí thời trang tẩy não như vậy. Mặc giống tạp chí giới thiệu, ăn giống tạp chí suy tôn, sống giống tạp
chí thể hiện. Còn tôi, đang đứng ở nơi gần nhất với những trang bản in
bằng đồng xanh xanh đỏ đỏ ấy. Toàn thân tôi đều đang tỏa ra mùi của mực
in.

Trong những ngày tháng sớm tối bên nhau với Đường Uyển Như,
tôi thậm chí còn loáng thoáng có ảo giác tựa như thời gian đang chảy
ngược, giống như bản thân tôi còn ở tuổi hai mươi hai, chúng tôi vẫn là
những sinh viên trong sáng cưỡi xe đạp chạy đuổi theo đám bồ câu trong
vườn trường. Tôi và nó vẫn tay cầm kem que, hi hi ha ha dạo phố, cười
nhạt trước những chiếc áo khoác lông đắt đỏ treo trong tủ kính, nói
những lời đao to búa lớn kiểu bông đùa cuồng ngạo, không sợ quyền quý
như “chỉ có những bà luống tuổi bị chồng vứt bỏ mới trang trí bản thân
mình giống như loài cầm thú”. Chúng tôi vẫn bị tiếng chuông báo thức của nhà trường réo gọi mỗi ban mai lạnh cắt da cắt thịt, ngọ nguậy, ôm theo tâm trạng bực tức, xuất phát chạy bộ về phía đường cỏ bao quanh hồ.
Giống như tất cả chỉ là một giấc mơ kỳ quái lạ lùng, sau khi tỉnh lại
chúng tôi vẫn nằm trong ký túc xá với bốn bức tường được quét thứ vôi
màu trắng, ngoài cửa sổ là tiếng thể dục buổi sáng của đài phát thanh
đang vang dội cả sân thể dục, tôi sẽ lật người qua, nói với Nam Tương
đang ngủ say ở phía đối diện: “Này, tớ vừa mới m


XtGem Forum catalog