Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326342

Bình chọn: 7.5.00/10/634 lượt.

iêu đốt vốn dĩ phải nóng rãy đỏ rực, nhưng lúc này vì ánh hào quang u lạnh kia mà
chẳng còn vương chút hơi nóng nào. Đêm khuya cuối hạ đầu thu, vô số loài côn trùng và bươm bướm, từ những bóng cây đen sẫm dập dờn bay ra, điềm
nhiên mà lạnh lùng lao thẳng vào ngọn lửa màu xanh lạnh lẽo ấy. Chúng
giống như vô số mảnh vỡ ký ức, những bụi trần xưa cũ đã tồn tại từ xa
xưa trên thế giới, giờ đây, chúng đã bị sự đau thương, thinh lặng mà dữ
dội trước mắt vẫy gọi, nhộn nhịp dựa vào cuộc cáo biệt dài dằng dặc này. Trong ánh lửa đang nhảy múa không ngừng, nét mặt Cố Ly hiện ra yếu đuối mà nhợt nhạt, luồng sáng lốm đốm lấp lánh trong mắt nó, giống như một
dòng ngân hà đang xoay chuyển. Ba chúng tôi đứng lặng trong màn đêm,
trút bỏ tất cả để thưởng thức ngọn lửa tiêu hủy tưởng chừng như chẳng có điểm dừng đang hừng hực trước mắt. Chúng tôi đều hiểu, hào quang trong
mắt cuối cùng đều sẽ lụi tàn đi, giống như trong bộ phim Thế giới vi mô, vô số ngân hà, vô số tinh cầu, vô số nền văn minh, vô số sinh mạng đều
rơi xuống và bị thiêu cháy một cánh lặng lẽ dòng chảy của thời gian.

… Chẳng thứ gì có thể chiến thắng được thời gian. Ngay cả ánh sáng cũng
không thể. Ngay cả hồn phách cũng không thể. Chỉ có nó là kẻ chiến thắng sau cùng. Khi vạn vật biến mất hoàn toàn trong vũ trụ bao la, chỉ có
thời gian còn ở lại, nó giãn nở lấp đầy tất cả.

… Chiếc thùng
giấy ấy cuối cùng đã cháy thành một đống tro tàn, sau khi bị mấy cơn mưa to gột rửa thì chẳng còn vết tích gì nữa. Chỉ còn đám cỏ nhỏ bé ấy
trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, trơ lại một khoảnh đất cháy
đen trên bãi cỏ xanh ngan ngát, giống như có một vết sẹo cực kỳ khó coi. Mãi đến khi tất cả chúng tôi đều chuyển khỏi căn biệt thự ấy, khoảnh
đất cỏ bị thiêu cháy, vẫn còn mang vẻ trọc trơ đất.

… Tôi thường
nghĩ, hồi đó thực ra tôi phải hiểu rằng, đây là ám hiệu mà Thượng đế gửi cho chúng tôi, chỉ có điều tất cả chúng tôi đều bỏ sót mà thôi. Thật ra chúng tôi sớm đã được xem trước những hình ảnh dự báo ấy.

Sau khi Đường Uyển Như cắt chỉ xong, liền được cha mẹ nó đến đón về nhà.

Xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ nó không tìm chúng tôi kiếm chuyện, xem như
là thông tình đạt lý lắm rồi. Cho nên, chúng tôi cũng chẳng dám hy vọng
họ giao con gái cho chúng tôi chăm sóc. Trong suốt quá trình chuyển nhà, cha mẹ nó đều làm vẻ mặt sắt. Nhất là cha nó, khi thu dọn đồ đạc, luôn
cầm thùng giấy đập đùng đùng lên sàn nhà.

Thực ra tôi rất hiểu
họ. Họ chỉ tỏ vẻ mặt cho chúng tôi xem, chứ chưa xông vào ẩu đả đến rách đầu chảy máu đã xem như nhân cùng nghĩa tận rồi. Nếu trên mặt con gái
tôi bị rách một vệt như vậy, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, dù sao cũng
phải quậy đến thẳng tòa án, không bồi thường bảy tám chục vạn đồng, thì
tôi tuyệt đối không tha. Tuy trong vụ tai nạn này, chẳng ai rõ rốt cuộc
người nào đã đẩy Đường Uyển Như trên đống thủy tinh vỡ như vậy, nhưng rõ ràng chẳng có ai là phạm nhân, vậy thì tất cả mọi người, đều là phạm
nhân.

Ai có thể nói tay mình sạch sẽ chứ?

Tôi và Cố Ly đáp lại bằng khuôn mặt tươi tắn, trước sau đều đi theo sau họ, lúc thì rót
nước, lúc lại giúp họ bê đồ, dù đa số thời gian chúng tôi đều bị coi
khinh, bị lạnh nhạt. Tôi thấy gương mặt của Cố Ly sắp thộn ra đến nơi.

Cái dáng vẻ vừa ảo não, đáng thương lại vừa a dua gian xảo của nó, khiến
tôi trông thấy mà đau lòng. Đã mấy lần bàn tay cầm ly nước đưa qua, rồi
lại bối rối dừng trong không khí. Tôi bất đắc dĩ phải đưa tay ra đỡ lấy
ly nước ấy, rồi miễn cưỡng đặt lên bậu cửa.

Khi đi, cha Đường
Uyển Như chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn chẳng chào tạm biệt tôi và
Cố Ly, ông ấy cõng từng thùng từng thùng đồ lên ngăn chứa đồ trên xe,
sau đó đóng sầm cửa xe lại. Ông ấy cũng chỉ có thể dùng cách như vậy để
biểu đạt sự tức giận trong lòng với tôi và Cố Ly mà thôi. Mấy con chim
bồ câu vốn dĩ thong dong dạo bước trên thảm cỏ của tiểu khu bị tiếng sập cửa làm kinh động đã đập cánh hoảng loạn bay lên không trung. Tiếng đập cánh nghe sao mà thê lương giữa buổi ban mai tĩnh lặng.

Ngược
lại, mẹ của Đường Uyển Như khi đi đã thở dài não nề ra chiều không còn
cách nào khác với tôi và Cố Ly, bà ấy gạt khóe mặt ướt, nói: “Mấy đứa ấy mà, từ nhỏ đã thích gây chuyện, to to nhỏ nhỏ, gặp họa không thôi.
Nhưng chuyện lần này… chuyện lần này phải nói thế nào đây… Uyển Như tốt
xấu cũng là một đứa danh giá, dù không đẹp như mấy đứa, nhưng cũng đoan
chính, vậy mà giờ trên mặt lại có một vết sẹo, còn có con trai nhà nào
thấy mà trong lòng có thể dễ chịu hả…” Bà ấy nói đến đây rồi thôi, đôi
môi run rẩy, lồng ngực phập phồng dữ dội.

“Bà nói những điều vớ
vẩn ấy thì có ích gì! Mau đi thôi!” Cha của Đường Uyển Như từ trên xe
bước xuống, lạnh lùng quát lớn về phía chúng tôi. Chòm râu bạc của ông
rung lên dữ dội, vùng da nơi khóe mắt ửng hồng tựa gỉ sắt.

Chiếc
Passat cũ kỹ ấy cuối cùng đã phành phạch chạy đi, nháy mắt đã mất hút ở
phía cửa tiểu khu. Chiếc xe ấy trông thì quá tầm thường, quá phổ biến,
thậm chí quá cổ lỗ, quá nhếch n


XtGem Forum catalog