XtGem Forum catalog
Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326411

Bình chọn: 8.00/10/641 lượt.

nhận được luồng hơi nóng
từ chỗ đầu gối trào ngược lên trên, trào đến vị trí khóe mắt rồi dừng
lại trương phồng lên.

Bóng dáng của nó chợt cứng lại trong mấy
giây, sau đó quay đầu lại, nụ cười của nó thật đẹp, đồng tử đen láy được đôi mi dày đen ôm lấy, khuôn mặt vừa nhỏ vừa tinh tế, làn da mềm mại
trong ánh sáng, giống như tuyết mới phủ trên đọt cây. Nó cười nói: “Sao, không được à?”

Đưa mu bàn tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, tôi đã nhận thua, tôi hít một hơi qua mũi, nói: “Tớ rất hận cậu.”

Nam Tương đóng vali đánh phạch một cái, nó ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm
túc nhìn quét qua quét lại trên mặt tôi. Tôi biết, gương mặt đầy nước
mắt nước mũi lúc này làm tôi trở nên đáng thương và bô nhếch đến thế
nào. Nó kéo vali đi đến trước mặt tôi, chẳng chút chùn chân và nhượng
bộ, nó gằn từng chữ từng câu sát vào chóp mũi của tôi: “Lâm Tiêu, cậu
cho rằng tó không hận cậu sao?”

Đó là câu nói sau cùng nó để lại trong căn nhà này.

Câu nói đó giống như một lá bùa của đạo sĩ dùng máu gà màu đỏ vẽ ra, mãi mãi dán trên cửa phòng của nó.

Sau này, trong những ngày tháng chỉ còn tôi và Cố Ly sống trong căn biệt
thự cực lớn này, mỗi lần đi ngang qua cửa căn phòng trống huếch trống
hoác của Nam Tương, tôi đều có thể nghe thấy câu nói này: “Cậu cho rằng
tớ không hận cậu sao?”

Nó không chỉ mãi mãi dán trên cửa, mà còn mãi mãi dán trên ngực tôi.

Ngày thứ ba sau khi Nam Tương chuyển đi, Cố Nguyên cũng rời đi.

Nhưng anh ta đi tiêu sái hơn Nam Tương rất nhiều.

Anh ta vốn chẳng ngày ngày ở đây giống như mấy chúng tôi, chỉ thỉnh thoảng
qua đêm mà thôi, vì vậy đồ đạc hầu như chỉ có mấy bộ quần áo, mấy chai
sản phẩm giặt tẩy, mấy thứ đồ lót, mấy đôi bít tất, mấy chiếc cà–vạt, và một số sách báo loại truyện ký nhân vật mà anh ta thích đọc mà thôi.

Muốn chuyển những thứ này đi chỉ cần một chiếc thùng carton cỡ vừa là đủ.

Nhưng ngay cả thùng carton anh ta cũng chẳng có.

Anh ta chỉ lạnh nhạt nói với Cố Ly “những thứ ấy anh không cần nữa”, sau đó tháo chìa khóa cửa chính ra khỏi chùm chìa khóa của mình, rồi quăng vào trong khay chìa khóa, chiếc khay tạo hình đĩa bay được một con chó nhỏ
đúc bằng đồng ngậm trong miệng đặt bên cửa ra vào.

Cạch một tiếng, câu chuyện của anh ta với căn phòng này đã kết thúc.

Nói một cách chính xác, là chuyện giữa anh ta với Cố Ly, đã kết thúc.

Buổi tối hôm Cố Nguyên rời đi, Cố Ly đã đem tất cả quần áo và vật dụng của
anh ta, cho tất cả vào thùng giấy, nó bảo tôi giúp, cùng chuyển thùng
giấy ra để ở bãi cỏ trong vườn. Đồ của Cố Nguyên đều là hàng cao cấp với giá trị đắt đỏ, tôi nghĩ, chẳng cần đợi đến sáng hôm sau, chắc chắn đã
được người quản lý khu nhà dọn đi rồi.

Tôi nhìn cái thùng trước
mặt, đột nhiên nhớ đến mấy năm trước, khi đang học đại học, lần cãi nhau giữa Cố Nguyên và Cố Ly ấy, Cố Nguyên cũng đem toàn bộ quà tặng mà Cố
Ly tặng cho anh ta bỏ vào trong một cái thùng carton, rồi lẳng lặng
quăng trước cửa phòng ký túc xá chúng tôi. Khi tôi còn đang chìm trong
hồi ức của quá khứ, Cố Ly đã dứt khoát quay người trở vào trong phòng.
Tôi trông theo bóng dáng ấy, gió thổi mái tóc dày bóng tung lên, ánh đèn đường rọi trên mái tóc màu hồng nâu của nó, ửng lên một thứ màu hồng
mịn màng tựa như màu gỗ gụ, thân hình gầy gò của nó bị màn đêm bao bọc
càng như siết lại, trông nó như một âm hồn xưa cũ độc hành trong màn
đêm, đã không còn buồn vui đối với sự yêu hận của nhân gian nữa.

Nhưng một phút sau, trên tay nó lại cầm một chai rượu mạnh từ trong nhà bước
ra, đi đến trước chiếc thùng carton, mở nắp ra rồi cầm chai rượu đổ ào
ào vào trong thùng. Sau khi lạnh lùng trút hết một chai rượu mạnh 500ml, nó lôi từ trong túi áo ra một chiếc bật lửa vỏ bạc trắng, đó là kiểu
bật lửa giới hạn số lượng toàn cầu của S.T.Dupont mà Cố Nguyên sưu tầm.

Cố Ly ngắm nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, ánh lửa lấp lánh trong con ngươi
nó, sau mấy giây, nó lạnh lùng ném cả chiếc bật lửa đang cháy vào chiếc
thùng carton đã rưới đầy rượu mạnh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lửa đã
phụt ra khỏi thùng giấy, giống như một con rắn xanh lục, cả bãi cỏ chợt
sáng bừng lên.

Chẳng biết Đường Uyển Như ra khỏi phòng từ khi
nào, nó lặng lẽ đứng bên cạnh chúng tôi, từ biệt với tất cả những thứ
trước mắt. Hai tay nó lần lượt nắm lấy tay tôi và Cố Ly, ba chúng tôi
tay trong tay đứng trên bãi cỏ, ánh lửa đổ bóng chúng tôi xuống thảm cỏ, cái bóng vừa gầy vừa dài, trông dáng người chắc còn hơn cả người mẫu
siêu cấp, chúng tôi tay trong tay, trông như chị em gái anh hùng chốn
thảo nguyên tương thân tương ái trong phim hoạt hình. Ánh lửa phản chiếu lên vết thương vừa dài vừa hồng bên khóe miệng của Đường Uyển Như, nhìn nó tựa đang khóc, lại như đang cười.

Sau này, trong giấc mơ của
tôi luôn lặp đi lặp lại hình ảnh ngọn lửa im hơi bặt tiếng này. Trên đám cỏ màu xanh trải dài mênh mông, một ngọn lửa nho nhỏ dưới sự thôi thúc
của rượu mạnh, đã phát ra hào quang xanh thẳm. Ngọn lửa th