
goài cửa sổ không chiếu vào đồng tử đen láy ấy, đôi mắt nó như một đống lửa bị cơn mưa to dập tắt, chẳng còn bất kỳ đốm lửa nào sót lại, chỉ có một đống tro tàn ướt nhẹp đang tỏa ra sự lạnh lẽo cô tịch tựa tàn hương thảo mộc.
Bác sĩ đem chiếc khay phẫu thuật màu trắng đặt trên
tủ, trong khay có một cây kéo, một cái banh, mấy miếng gạc, một hộp bông cồn, trông vô cùng đơn giản. “Cô ngồi qua đây một chút, ngồi dưới đèn
chiếu là được”, bác sĩ kéo một chiếc ghế băng bên dưới gầm bàn ra ngồi,
rồi nói tiếp, “Cô nằm ngửa đầu ra, gáy gác lên trên đây, đúng, như vậy
được rồi.”
“Cắt chỉ không cần vào phòng phẫu thuật sao?” Tôi đứng bên cạnh, cẩn thận hỏi bác sĩ.
“Không cần đâu. Vết thương đã hoàn toàn lành miệng, không cần lo lắng vấn đề
nhiễm trùng. Hơn nữa đây là chỉ ngoài, còn chỉ may trong đã được vết
thương tiêu rồi. Yên tâm đi.” Bác sĩ dùng banh kẹp chặt lấy một cục bông cồn, sát trùng vết thương của Đường Uyển Như.
Phòng làm việc của bác sĩ im ắng, tôi chẳng dám nói nữa.
Cảm giác tiếng kéo cắt đứt chỉ may “pách, pách” giống như tiếng dây chun bắn vào thái dương.
Ngoài cửa sổ một vùng tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió cũng chẳng có, từng chiếc
lá cũng như bất động. Nhưng trong đầu tôi lại như nghe thấy tiếng ve kêu râm ran, tựa như mọi con ve trên thế giới, lúc này đều đang bám trước
cửa sổ, dốc hết sức gầm thét vào mặt tôi.
Một tuần trôi qua,
Đường Uyển Như chẳng thể mở miệng nói chuyện, để cho vết thương mau lành nó chưa từng cử động cái miệng của mình, khi có nhu cầu gì, nó đều cầm
một cây bút, viết ra một cuốn sổ nhỏ nói cho chúng tôi biết. Một tuần
nay, nó chỉ ăn cháo, mà lại ăn bằng ống hút. Nhưng cái vết thương dài
4cm ấy vẫn bướng bỉnh rịn máu màu đỏ, lớp thịt non mới mọc ra đều bị
mười mấy mũi chỉ khâu kéo rịt lại, khiến nó trông như thằng hề kiểu tâm
thần bị rách khóe miệng trong phim Batman – Kỵ sĩ bóng đêm.
Hôm đó sau khi chúng tôi đưa Đường Uyển Như đến bệnh viện, bác sĩ chẳng nói lời nào đã đẩy ngay nó vào phòng phẫu thuật.
Sau nửa tiếng trôi qua, chúng tôi nghe thấy trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng gào khóc của Đường Uyển Như. Tôi và Cố Ly xông vào thì thấy nó
đang cầm một chiếc gương còn đôi vai rung lên không ngừng, nó khóc lóc
thảm thiết, nhưng vì miệng đã bị chỉ rịt chắc, không thể mở miệng, nên
chỉ có thể phát ra tiếng nấc khó nghe hết hồi này đến hồi khác từ trong
cổ họng. Thanh ấm ấy nghe như trong phim con tin bị bắt trói, rồi dùng
băng keo dán kín miệng đang hoảng sợ kêu cứu.
Nó vứt gương sang
một bên, rồi chụp lấy giấy và bút bên cạnh, viết soạt soạt soạt “Có để
lại sẹo không?” Sau đó đưa cho bác sĩ xem, bác sĩ an ủi: “Sẽ có một
đường sẹo màu phấn mờ mờ.”
Đường Uyển Như thở phào một tiếng, tôi có thể cảm nhận được nụ cười như trút bỏ được gánh nặng ấy, cho dù vết
thương dài được khâu kín trên khóe miệng của nó khiến nụ cười trông đáng sợ kỳ lạ.
“Nhưng đó là chuyện của dăm ba năm nữa.” Bác sĩ thở dài một hơi, gượng gạo nói thêm, “hơn nữa còn cần cơ thể cô không tạo sẹo.”
Đường Uyển Như ngẩn ra một lúc, rồi quẳng chiếc gương đánh cạch một tiếng
dưới chân tôi và Cố Ly, trong đám mảnh vỡ trước mắt, có vô số gương mặt
tuyệt vọng của Đường Uyển Như.
Tôi biết, ngoài chiếc gương ấy ra, thực chất còn có rất nhiều thứ, cũng đồng thời bị vỡ nát trong ngày hôm đó.
Trong suốt một tuần chờ Đường Uyển Như hồi phục ấy, tôi và Cố Ly, còn có Neil nữa, mấy chúng tôi luân phiên chăm sóc.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc cuộc tranh cãi, Nam Tương đã chuyển đi. Nó
chẳng thèm từ biệt chúng tôi, chỉ lặng lẽ cùng Cố Hoài thu dọn đồ đạc
trong phòng, Cố Hoài mua về ba chiếc vali hiệu RIMOWA vừa to vừa đắt,
tôi nhìn ba chiếc vali cực lớn ấy bật ra trên đất, giống như ba con quái vật đang há cái miệng khổng lồ, chúng nhai nát rồi nuốt chửng vào bụng
từng chút từng chút những năm tháng đã thuộc về chúng tôi.
Cố
Hoài xách hai chiếc vali đã nhét đầy đồ đạc, đi xuống lầu trước. Chỉ còn lại một mình Nam Tương trong phòng, kiểm tra dọn dẹp những thứ còn sót
lại.
Tôi đứng ở cửa nhìn nó bình tĩnh mà khoan thai đem quần áo
xếp lại thành chồng rồi bỏ vào trong vali, gương mặt không trang điểm
kia của nó lấp lánh, lung linh giống như đang phát quang, toàn thân từ
trên xuống dưới đều dạt dào sự thèm khát đối với tương lai, giống như
sắp sửa xuất phát tiến lên một hành trình tươi đẹp – thực ra tôi chẳng
bất ngờ về biểu hiện như thể máu lạnh này trước lúc từ biệt của nó. Trái tim người ta, muốn mềm thì rất mềm; còn muốn cứng, cũng rất cứng.
Tôi hỏi: “Cậu định chuyển đi đâu? Nhà trước đây của cậu đã không còn ai ở nữa rồi.”
Nó chẳng trả lời tôi, tiếp tục thu dọn những chiếc bình chiếc lọ xanh xanh đỏ đỏ, những chiếc hộp to to nhỏ nhỏ trên bàn trang điểm, bỏ tất cả vào trong vali.
Tôi không cam lòng, tay dùng sức nắm chặt một miếng
gỗ trên khung cửa, cố làm cho bản thân trông điềm tĩnh hơn: “Có phải cậu chuyển đến nhà Cố Hoài không?” Tôi có thể cảm