pacman, rainbows, and roller s
Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326395

Bình chọn: 8.00/10/639 lượt.

ng vào đồn công an, nhưng lại bị một câu nói của Nam Tương làm cho bừng tỉnh: “Như Như, bỏ đi, cậu hãy
đem 90 tờ nhân dân tệ mệnh giá 100 đồng treo lên trưng bày ở phòng khách cho bằng nó đi.”

Đường Uyển Như đã bị bức tranh giá chín ngàn tệ ấy làm cho kinh ngạc. Mấy tuần sau đó, chúng tôi đều thấy trong các ghi chép liên quan mà “baidu shidao” tìm kiếm được trên máy tính dùng chung trong phòng khách, đều là những dòng thông tin kiểu như “Chợ giao dịch
tác phẩm nghệ thuật qua tay của Thượng Hải nằm ở đâu”, “tiệm cầm đồ nào
chào giá tương đối cao với tác phẩm nghệ thuật hiện đại”.

Còn hiện tại, chín ngàn tệ đã không thể làm tôi rung động được nữa. Tôi muốn nói, tôi, và chúng tôi.

Cố Ly thì chẳng cần phải nói, có lẽ hiện giờ phải thêm một chữ vạn nữa
phía sau con số chín ngàn, may ra mới có thể khiến nó ngẩng đầu khỏi bản báo cáo tài vụ mà liếc bạn một cái, nói thực tình, nó chưa từng ngại
chuyện quẳng một đống tư liệu tài chính của công ty nằm hờ hững trên bàn trà trong phòng khách, vì nó biết với trí tuệ của mấy đứa tôi cũng
không thể nào hiểu được. Tôi từng thử nhìn mấy hàng chữ ấy, ngay lập tức có cảm giác như bánh số nào đó trong não tôi đã bị kẹt lại, những bản
báo cáo tài chính ấy thực ra khi đọc nó giống như cuốn tiểu thuyết của
nền văn mình ngoài trái đất được gửi đến từ hệ sao R–2413 thuộc chòm sao Tiên Nữ vậy.

Còn tôi, tháng nào cũng mua trực tuyến đủ thứ cổ
quái kỳ lạ cho Cung Minh, hóa đơn cộng lại ít nhất cũng mười mấy vạn,
cũng nhanh chóng trở thành VIP mua hàng trên các trang web lớn. Một món
hàng chín ngàn đồng tôi cũng sẽ chọn mua mà không chút do dự dù chỉ một
giây, dù sản phẩm mua về là một chiếc ghim trông “có chút cảm giác thiết kế”.

Ngay cả Nam Tương, dạo gần đây cũng hay mặc trang phục cao
cấp do công ty cung cấp, cùng với Kitty và tôi, tháp tùng Cung Minh xuất hiện ở khắp nơi. Những chiếc váy như mây như khói mà chúng tôi từng mặc ấy, nếu xé ra một miếng, trải ra rồi lồng vào trong một khung tranh
treo lên, chắc có thể còn có giá vượt xa cả giá bức tranh năm đó của Cố
Ly.

Sau này, cũng khoảng vài năm, khi tôi vào thư viện tìm tài
liệu, lúc đọc đến một đoạn có liên quan đến thời đại tiến hóa của các
loài vật trên trái đất, khi đó, tôi mới lờ mờ hiểu được, nguyên nhân mà
hầu hết hồi ức của tôi đều di chuyển đến hình ảnh của ngày hôm đó thì
dừng lại không tiến thêm nữa, có lẽ đúng như trong sách đã viết, mỗi
sinh vật, bất kể là loài linh trưởng đứng đầu vạn vật, hay loài kiến bé
nhỏ, đều có cơ chế tự bảo vệ xuất phát từ bản năng, đây là bản tính bẩm
sinh, nó được định dạng trong trật tự DNA của mỗi loài. Tôi nghĩ, đại
não của tôi cũng đã khởi động phản ứng điện tích sinh học như vậy, nó
nhằm bảo vệ giác quan và xúc cảm của tôi, để tôi không phải hết lần này
tới lần khác đối mặt với những hình ảnh màu đỏ chói liên tục bùng nổ
cuộn trào mãnh liệt kia trong những tháng ngày sau đó – giống như thế
giới trước mắt có một vết máu bầm nguyên sơ tựa như chiếc chụp đèn đỏ
đang che phủ.

Giống như con người ta đau đớn vượt quá độ 7 thì dễ dàng hôn mê.

Giống như khi cắt động mạch cổ tay, vì mất máu đột ngột mà dẫn đến huyết quản co giật từ đó mà máu đông rút lại.

Giống như khi bất ngờ bắt gặp luồng sáng mạnh hoặc vật thể di chuyển tốc độ
cao sát tầm nhìn, người ta sẽ nhắm mắt một cách vô thức.

Tôi
nghĩ, bản năng của tôi là bảo thủ mà lại cố chấp, nó khiến tôi tránh xa
cái kết trong câu chuyện của chúng tôi, tất cả những điều đã xảy ra vào
khoảng thời gian sau cùng ấy. Như vậy, tôi sẽ không rơi vào trạng thái
cuồng điên sau khi sụp đổ.

Tôi ngây người nhìn lên trần nhà màu
trắng phau, ánh nắng ngoài cửa sổ chẳng còn vương chút hơi ấm nào, bóng
cây loang lổ như đã quật nát chùm sáng, giống như quật nát một miếng bạc trên tường vậy. Trên đường Hoa Sơn, một hàng dài cây ngô đồng Pháp được xếp vào hàng những cây cổ thụ, giá trị của mỗi cây đều không thể đong
đếm, chúng đã trải qua sự thử thách của thời gian, kết tinh những năm
tháng vàng son lắng đọng thành bụi phấn, phủ ánh vàng rực rỡ lên thân
mình. Ven đường có vô số nhà cửa cũ nát, đây là những căn nhà xưa cũ còn sót lại thời tô giới, hoặc bị các nhà tư bản mua lại, sửa chữa thành
những dinh thự tao nhã, hoặc tiếp tục giữ lấy diện mạo xấu xí, giống như một cô gái quý tộc tuổi xế chiều đang đợi được giá để bán đi.

Khắp hang cùng ngõ hẻm phủ một màu vàng son rực rỡ.

Hai trăm năm nay, Thượng Hải đều như vậy, dưới cái vỏ ngoài xa hoa tráng lệ vô cùng ấy, đang chuyên chở một linh hồn mãi mãi đói khát, nó tao nhã
mà lại tham lam ngấu nghiến tất cả, lúc nào cũng như một con quỷ đói
khát mặc vàng đeo bạc.

Tiếng bác sĩ mở cửa đã gọi tôi tỉnh lại trong dòng hồi tưởng miên man bất tận, trở về với hiện thực trước mắt.

Tôi ngẩng đầu lên, đường may màu đen vô cùng đáng sợ bên khóe miệng Đường
Uyển Như kia, giống như nó đang ngậm một con rết đã chết. Ánh mắt nó rất bình thản, chẳng có chút tức giận nào như tôi từng đoán. Ánh mặt trời
n